Bụng tĩnh tĩnh, một gót chân nhỏ hung hăng đá tới.
Tần Trường An sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Diệu Diệu, thấy cô không tỉnh lại, mới thở dài nhẹ nhõm, "Nhóc béo, nhẹ nhàng chút! Thật không biết đau lòng mụ mụ ngươi!"
Trách không được Diệu Diệu thích nhất ta!
Nhóc béo: "........."
Đừng nói nữa, thế bất lưỡng lập đi.
.
Từ sau ngày hôm nay, Diệu Diệu liền phát hiện, Tần Trường An đối hài tử thái độ thay đổi. Bắt đầu giống một người cha, tuy rằng vẫn không cao hứng thích ôm cô, nhiều lắm cũng chỉ làm nũng u oán một chút để cô bồi thường, không còn oán giận nữa.
Rốt cuộc, nhỡ em bé nghe được thì phải làm sao?
Mỗi ngày, Diệu Diệu ngủ, anh liền bắt đầu dán mặt lên bụng cô, phảng phất như là có thể nghe thấy em bé trả lời mình.
"Bảo bảo, ta là ba ba người mẹ con yêu nhất."
"Mẹ con mang thai nhưng đau a, về sau phải tốt với mẹ biết chưa?"
Anh nghĩ được gì đều nói hết, trung tâm tư tưởng là ba ba mụ mụ rất yêu con, thuận tiện nói thầm vài câu không biết lão ba vì con hi sinh bao nhiêu, con phải lớn nhanh bằng không lão ba không thể ôm lão mẹ, mẹ con càng khổ về sau phải đối xử tốt bla bla.
Thuận tiện còn nghiêm túc dò hỏi ý tưởng ngủ một mình.
Hơn nữa tỏ vẻ con trai kích động như vậy, giỏi quá! Ba ba nhất định sẽ chuẩn bị cho con một phòng!
.
Người ở có việc làm thời điểm, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Vài ngày sau, Tần Trường An tìm một ngày nắng, như cũ mượn xe bò, tìm mấy cái dây thừng, trói chân gà, kéo một xe, chuẩn bị đi vào trong thành bán.
May nhà bọn họ cùng thôn còn có một khoảng cách, bằng không có người thấy tràn đầy một xe gà, sợ là sẽ nói ra nói vào, rốt cuộc người trong thôn cũng chỉ biết nhà bọn họ nuôi chút gà, không biết nuôi nhiều như vậy.
"Nhiều như vậy," Diệu Diệu chớp chớp mắt, "Có thể bán hết sao?"
Đến lúc đó có thể còn phải kéo về hay không?
"...Hẳn là có thể." Tần Trường An nghĩ nghĩ.
Cùng lắm thì đến lúc đó kéo về là được, một ngày gà còn không chết được.
Gà lớn lên thật tốt quá, cơ hồ đều có thể bay, lúc bắt còn phải mất công một phen, chuẩn bị tốt tất cả cũng sắp 10 giờ, nếu còn chậm trễ nữa, phỏng chừng buổi tối liền không về được.
Trường An cũng không đang nói cái gì, dặn dò Diệu Diệu lát nếu đi ra ngoài ngủ, đừng quên lấy thảm đắp, hiện tại thời tiết có chút lạnh, nếu ngủ quên mất, không có thảm dễ bị cảm.
Còn có, anh đã pha sẵn trà, đặt ở cái ly, có thể trực tiếp uống, không được uống lạnh, sau đó cũng không nên ăn quá nhiều đồ ăn vặt, buổi tối trở về sẽ trực tiếp mua cơm, giờ ăn cơm không được bỏ bữa.
Còn có, anh không ở nhà, nếu không phải ba mẹ thì không cần mở cửa, nếu có việc thì bảo nói với anh.
Dặn dò mọi việc xong xuôi, nghĩ rồi lại nghĩ, đến khi không còn chuyện gì, anh không tha hôn cô, không quá tình nguyện, "Anh đi đây."
Diệu Diệu chớp chớp mắt, "Vâng."
"Anh đi thật đây..."
Diệu Diệu thấy anh có loại cảm giác đưa tiễn mười tám dặm, nghĩ nghĩ, hôn anh, "Em sẽ nhớ anh, anh phải về nhanh nga."
Tức phụ bảo anh phải về nhanh...
"Được!" Tần Trường An tinh thần chấn động, cũng không do dự, ôm ôm cô liền xuất phát, "Em yên tâm, anh nhất định sẽ về sớm."
Anh nhất định phải nhanh lên, tức phụ sẽ nhớ anh ~
Buổi tối nói không chừng Diệu Diệu sẽ sợ tối, sẽ nằm trong chăn run bần bật, anh nhất định phải đúng lúc trở về, trở về ôm một cái an ủi cô.
.
Dọc theo đường đi Tần Trường An khẩn đuổi chậm đuổi, thế nhưng thật sự rất nhanh đã tới nơi, tràn đầy một xe gà, còn chưa đi vào chợ đã có nhiều người chú ý.
Thịt a!
Gần nhất chợ càng ngày càng nhiều người, người ra bán rau xanh cũng không ít, nhưng thịt vẫn khan hiếm, lúc này thấy một xe gà, không ít người đôi mắt đều sáng, đi đến một nửa đang chuẩn bị trở về người cũng ngoảnh đầu, trực tiếp đi theo xe.
Tần Trường An dừng xe ngoài chợ, đám người phía sau đã xông tới, "Tiểu tử! Gà bán như nào a."
Tần Trường An vỗ vỗ đầu, lúc này mới phát hiện mình lại không mang cân.
Kỳ thật nhà anh cũng có, cha anh là thôn trưởng, trước kia chia gạo có dùng tới, cho nên nhà bọn họ cũng có một cái.
...... Chẳng qua lần này anh quên mất.
Tần Trường An nhìn về phía quán nhỏ bên cạnh, "Anh này, có thể mượn cân của anh một lât được không? Lập tức trả lại, sẽ không chậm trễ anh buôn bán."
Người đàn ông trung niên hàm hậu ách một tiếng, liền đem cân đưa tới.
Tần Trường An lấy cân, cũng không chọn, tùy tay xách một con gà, sau đó giơ lên, làm tất cả mọi người thấy rõ ràng, "Bốn cân rưỡi."
"Mọi người cũng thấy, mấy con gà này cũng không khác biệt mấy," Tần Trường An nói, cách bán như cũ, "Ba mao rưỡi một cân, một con gà xấp xỉ một khối 6, không tính số lẻ, lấy một khối 5."
"Vẫn là quy củ cũ, tới trước chọn trước."
Một khối rưỡi không phải số nhỏ, nhưng khẽ cắn môi vẫn có thể mua, một ít người trước kia từng mua măng của anh chen vào trước, đưa một khối rưỡi, "Ai ai ai, ta mua!"
Lần trước bọn họ chính là chọn trước, so với người sau lớn hơn một ít, do dự cái gì, mua trước khẳng định không sai.
Tổng cộng cũng chỉ một trăm con, bán rất nhanh. Tần Trường An thu tiền, bán sạch sẽ, nhìn nhìn thời gian, vừa mới qua buổi chiều không lâu.
Tính toán, lần này tổng cộng bán hơn một trăm con, một con gà một khối 5, đại khái có hai trăm đồng.
Anh lập tức đi cửa hàng bách hoá, mua hai thùng sữa mạch nha mà hôm trước nghe nói, sau đó là váy, quần áo, vốn định đi mua xe ba bánh, sau lại nghĩ mình còn xe ba bánh không có cách nào mang về, lại thôi, chuẩn bị lần sau đi cùng cha.
Anh còn đi tới trạm thu đồ, chuẩn bị đi tìm hai quyển sách nuôi gà, anh vốn dĩ tính toán tốt, mỗi ngày đều có một bộ phận gà ấp trứng, trại gà mỗi ngày đều có gà con, bán gà lớn nuôi gà nhỏ, vừa lúc.
Nhưng anh phát hiện, hôm nay lạnh gà liền không ấp trứng, vậy gà con phải làm sao?! Anh còn phải nuôi tức phụ đâu!
Nghe cha nói có loại sách này, làm anh có thể tới nơi này tìm xem, đến nỗi xem không hiểu thì làm sao? Không phải có tức phụ sao? Tức phụ chính là tốt nghiệp cấp ba!
Tìm sách rất dễ dàng, trước kia nơi này không dễ vào, nhưng sau khi có người lãnh đạo mới, cũng thay đổi chính sách, bên này khả năng đã sớm không biết bị người chạy vào bao nhiêu lần. Vào trạm, tùy tiện đưa cho lão nhân chút tiền, lão nhân sẽ đi tìm giúp.
Tần Trường An một cũng đi theo xem, tìm thư tìm mắt đau, đột nhiên, ánh mắt rơi xuống trên một cái bàn trang điểm, bàn trang điểm hẳn là bị bỏ, sơn đều rớt loang lổ, nhưng bên ngoài thực tinh xảo, có một loại nói như thế nào đây? Tần Trường An không có văn hóa, chính là cảm thấy ân, nhìn đặc biệt thuận mắt, tức phụ ngồi ở chỗ kia nhất định đặc biệt đẹp!
Đến nỗi rớt sơn, trở về liên mua đồ làm lại là được.
Tần Trường An không nghĩ nhiều, trực tiếp mang bàn trang điểm dọn lên xe, mỹ tư tư chuẩn bị mang cho tức phụ, lấy được sách liền đi.
Đi tương đối nhanh , mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe thấy hai người phía sau nói bọn họ bên kia thôn đã bắt đầu mở điện, có cái kêu bóng đèn đồ vật, một bật là sáng......
Mở điện?
Tần Trường An hơi nghi ngờ, bất quá bởi vì vội vã về nhà, đi có chút nhạn, câu nói kế tiếp liền không nghe thấy.
Không có việc gì, dù sao mấy hôm sau cũng sẽ biết.
.
Sau khi trở về, Tần Trường An hiến vật quý đem đồ vật đều cho Diệu Diệu, sau đó ôm cô thân mật trong chốc lát, hai vợ chồng mới bắt đầu sờ soạng học tập ấp trứng.
Ấp trứng kỳ thật cũng không khó, trong sách nói có cũng đủ độ ấm là được, còn vẽ một trương kêu giường đất đồ vật, nói là đặt trứng lên giường, phủ chăn lên, để ấm là có thể ấp.
Bọn họ bên này chưa nghe nói qua giường đất, nhưng thoạt nhìn cũng không khó, giao cho trong thôn có tay nghề lão nhân cân nhắc một chút là được, trải qua quá vài lần thất bại, gà con vấn đề cũng giải quyết.
Mấy ngày này, từ khi nhóm gà đầu tiên lục tục có thể bán, Tần Trường An cách mấy ngày phải đi trong thành một chuyến, đi một chuyến có thể lấy được hơn hai trăm đồng.
Điện cũng đã tới rồi trong thôn, đừng nói, kia sáng sủa.
"........."
Từng ngày chậm rãi đi qua, Diệu Diệu bụng càng thêm lớn, Tần Trường An nhìn đều có một loại trong lòng run sợ cảm giác. Lúc ngày sinh dự tính tới gần, Tần Trường An đã hoàn toàn không dám đi ra ngoài bán gà, hận không thể thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh Diệu Diệu.
Nghe nói đi bệnh viện tương đối an toàn, trước ngày sinh dự tính Tần Trường An đã mang Diệu Diệu vào bệnh viện.
Diệu Diệu không khẩn trương, Tần Trường An nhưng thật ra trước khẩn trương không được, -- đặc biệt không yên tâm, đi phòng sinh chung quanh xoay vài vòng, nghe được bên trong tê tâm liệt phế thanh âm lúc sau...... Quầng thâm mắt cơ hồ đều có thể treo lên thiên.
Diệu Diệu thấy anh căng thẳng, liền ngủ một giấc đều không yên tâm, trấn an xoa xoa ấn đường, hôn một cái, "Đừng lo lắng lạp, em nhất định sẽ không sao."
Tần Trường An: "... Ừ, không lo lắng, em đừng khẩn trương."
"Nói thật," Diệu Diệu nâng mặt anh lên, chu miệng, "Không cho gạt em... Thật không sợ nha?"
"...... Sợ." Tần Trường An nhịn một hồi, không nhịn xuống, thấp giọng nói, "Anh sợ em đau."
Kêu thành như vậy phải có bao nhiêu đau a. Diệu Diệu còn nhỏ như vậy, kiều khí như vậy...
Lo lắng cô đau nha...... Diệu Diệu nhịn không được cười ngọt ngào, nhìn xung quanh không cóbai, mỹ tư tư hôn anh, nằm ở trong lòng anh, yêu cầu, "Vậy anh vào đó với em ~ người ta sẽ dễ chịu rất nhiều rất nhiều ~"
Cô mới mặc kệ đàn ông không thể vào phòng sinh đâu! ╯^╰ cô liền phải Trường An bồi!
"Đúng!" Tần Trường An ánh mắt sáng lên, không chút do dự, "Anh vào cùng với em!"
Ạn nói, "Em bé thích anh như vậy, nói không chừng sẽ tưởng sớm một chút ra tới thấy anh, sẽ không lăn lộn em."
"........."
Bụng thình thịch nhô lên một khối nhỏ.
Diệu Diệu hưng phấn, vỗ vỗ bụng, "Trường An ạm xem, con của chúng ta đang tỏ vẻ tán đồng đâu! Anh xem con động ~"
"Con thật là ngoan!"
Lăn qua lăn lại thời điểm bị Tần Trường An đè lại, Diệu Diệu không vui ở ngặc anh cắn một ngụm, rầm rì tiếp tục nói, "Anh nói nên đặt tên con là gì? Lấy nhũ danh trước đi?"
Vấn đề này đặc biệt quan trọng.
Tần Trường An mới phát hiện anh còn chưa lấy nhũ danh cho con, nghĩ siêu cấp nghiêm túc, suy nghĩ thật lâu, nghiêm túc hỏi, "Tần Cẩu Thặng, Tần Đống Phân hay là Tần Lừa Đản?"
Này mấy cái nhũ danh là bọn họ bên này tốt nhất.
Con của anh nhất định sẽ thích!
"........."
Tác giả có lời muốn nói: Tần Cẩu Thặng tiểu đồng học: Mẹ để con đi ra ngoài! Con muốn đánh người!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn