Tự do giao dịch cùng nuôi gà gì đó kỳ thật từ hai năm trước cũng đã có tiếng gió, mấy năm nay quản càng ngày càng lỏng lẻo, thực sự có tự do giao dịch cũng không bắt.
Nhưng còn chưa chính thức tuyên bố, còn không xác định thật hay giả, nhân dân cũng không dám làm.
"Lần này đã tuyên bố chính sách, nhất định không phải giả!"
Bà cười nói nhỏ, "Vợ con không lâu nữa sẽ có thai, đến lúc đó mới nuôi thì hơi chậm, bây giờ bắt đầu nuôi, mấy tháng sau gà đẻ trứng dùng là vừa!"
Trước kia một nhà chỉ có thể nuôi một con, hơn nữa gà ăn cũng không được tốt, mấy ngày mới đẻ trứng, trẻ con cũng không được ăn nhiều, dinh dưỡng của phụ nữ mang thai không được đầy đủ, đứa bé sinh ra rất gầy nhỏ...
Cháu trai của bà sao có thể như vậy! Trứng gà cần đủ ăn! Một ngày ăn ba quả! Trắng trẻo mập mạp!
Tần Trường An tâm tư vừa động, trong lòng nóng nóng, con anh... Con của anh và Diệu Diệu...
Mặt ngoài lại không biểu hiện ra ngoài, mạnh miệng, "Thị trường lúc đó đã mở, đến lúc đó lại mua không phải là được sao."
Bà hận rèn sắt không thành thép, "Nhưng rất đắt a! Lại nói mỗi nhà một con gà, con cho rằng có bao nhiêu để bán, con ép bán được sao?!"
"Vậy a." Tần Trường An thất thần nói, "Vậy mẹ giúp bọn con..."
Muốn nói có lợi cho phụ nữ có thai, ngoài trứng gà nuôi, còn có trứng gà rừng. Anh nhớ rõ bọn họ trong thôn trước kia cũng có người nuôi, hình như là bắt từ phía sau núi?
Nhưng mà tương đối khó bắt...
"Nuôi nhiều một chút."
Đáng tiếc bà không nghe thấy, thấy anh thất thần, chỉ nghĩ anh không muốn nghe, trong lòng bà, con bà không thích mấy vấn đề này, không muốn nghe cũng được, đến lúc đó bà chăm.
Bà ghi nhớ việc này, chuẩn bị nói sang chuyện khác, lại không nhịn được nói đến chuyện bánh bao, "Hôm trước mẹ đi đến nhà con, vợ con còn đang hấp mấy cái màn thầu này, con về không ăn sao mà lại đưa sang đây?"
"A? Bốn cái kia..." Tần Trường An hoàn hồn, "Bốn cái kia con ăn rồi, muốn ăn tiếp nên đến trấn trên mua về, bốn cái này là mới."
Anh không ngốc, nếu mẹ biết bốn cái bánh bao kia bị Diệu Diệu ăn trong lòng nhất định sẽ không vui, ấn tượng với Diệu Diệu khẳng định không tốt.
Còn chuyện đi mua bánh bao trắng, anh nói mình muốn ăn thì không phải chuyện lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ bị nói hai câu, nhưng Diệu Diệu đòi mua chính là phá sản...... Tuy anh cũng không cảm thấy như vậy.
Nói đến cùng vẫn là bởi vì trong nhà nghèo, bởi vì nghèo, cho nên ăn bánh bao trắng là phá sản, nếu giàu, đừng nói ăn bánh bao trắng, mỗi ngày ăn gà vịt thịt cá người ta cũng không nói Diệu Diệu.
Trường An đột nhiên hiểu ra, -- anh không có chí hướng lớn gì, nhưng vì để Diệu Diệu có thể tùy ý ăn gì đó mà không bị người ta nói, anh cũng phải cố gắng.
Bà cảm động nước mắt rung rưng, vợ Trường An đối xử với nó thật tốt a, đến nỗi muốn ăn bánh bao trắng...
Bà không nói gì, không nhẫn tâm nói nó, Trường An của bà muốn ăn thì ăn đi, cùng lắm thì hai ngày nữa đưa chút tiền cho nó!
Lại nói hai câu, không chờ đại hội bắt đầu, Trường An đã chào ba mẹ đi về trước, về đến nhà vẫn còn đang suy nghĩ.
Đột nhiên, rầm!
"Ai!" Tần Trường An ai một tiếng, che lại cái trán.
Đau quá.
Nghe tiếng, Diệu Diệu từ trong chăn nhô đầu ra, thấy hắn đang đứng trước cửa che trán, hình như là không cẩn thận đâm vào cửa, "Trường An, làm sao vậy?"
Tần Trường An khụ một tiếng, buông tay, "A, không có chuyện gì."
Còn không phải là bị đụng phải một chút, với anh mà nói chuyện này tính là cái gì, khụ, ngay cả tính cũng không thể nói, rất ảnh hưởng tới hình tượng trong lòng tức phụ a.
"Vậy là tốt rồi." Diệu Diệu xốc lên chăn, vỗ vỗ bên cạnh, nháy mắt mở ra hai tay, "Mau lên đây, em muốn ôm một cái ~"
Ôm anh thật thoải mái ~
Tức phụ mở hai tay muốn ôm một cái, có thể nhẫn được sao? Dù sao anh không nhẫn được, Tần Trường An đầu óc lập tức trống rỗng, được được được, ôm một cái đều cho, hôn một cái đều cho, muốn cái gì cũng cho, mạng cũng cho em.
Còn những chuyện khác, chờ ngày mai tỉnh ngủ lại nói.
.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệu Diệu tỉnh lại, Trường An đã không ở.
Trước cửa xiêu xiêu vẹo vẹo dùng que củi viết vài chữ, nói là anh không ở nhà, đừng lo lắng, khả năng muốn tới buổi tối mới trở về, buổi trưa không cần chờ anh.
Diệu Diệu đã biết người cùng mèo không giống nhau, cũng không sợ lửa như trước, còn khá tò mò, dựa theo trí nhớ của nguyên thân làm từng bước một.
Giống tay nghề của nguyên thân, Diệu Diệu chính mình học làm không ra sao, nhưng bánh bao vẫn hấp được.
...... Diệu Diệu lại muốn lên mặt.
Giữa trưa Tần Thắng Lợi tới một chuyến, hỏi qua Diệu Diệu, biết Trường An không ở nhà, cũng không nói gì, chỉ nói buổi tối lại đến một chuyến rồi đi.
Ánh mặt trời ấm áp, Diệu Diệu theo thường lệ đưa linh khí vào cơ thể con gà mái kia, sau đó dưới ánh mặt trời mơ màng tu luyện lại.
Luyện đã lâu, Diệu Diệu có chút nhàm chán.
Ai, thật nhớ Trường An nga.
Chờ đến chạng vạng, mặt trời dần dần xuống núi, mới thấy bóng người trở về.
Trường An đẩy cửa ra, có chút hưng phấn lau mồ hôi, "Tức phụ tới đây!"
Anh để chiếc túi trên lung xuống mặt đất, "Cục tác!" Trong túi hình như là vật còn sống, ở trong túi nhảy nhót, phát ra tiếng kêu.
Diệu Diệu nhìn anh một đầu mồ hôi, đột nhiên có chút không vui, ê ẩm. Cô bĩu môi giúp anh xoa xoa mặt, đưa linh khí vào cơ thể anh, "Không biết ngồi xuống nghỉ ngơi một lát a,...... Mệt sao, có nóng không?"
"........."
Tai Tần Trường An đột nhiên đỏ bừng, hiện ra vài phần ngây thơ, ánh mắt dao động, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, mềm mại, anh vươn tay cầm tay cô, "Không mệt, thật sự."
Cả người đều là mồi hôi.
"Gạt người." Diệu Diệu đưa linh khí vào, toàn thân anh sắp ướt đẫm mồ hôi rồi.
Diệu Diệu xốc quần áo của anh lên, bắt tay vói vào sờ sờ.
Trường An: "........."
.
"Cục tác !"
"........."
Thật lâu sau, anh mới nhớ tới đồ mình mang về.
"Đúng rồi, anh bắt gà về!" Trường An bưng bát cơm, đột nhiên vỗ vỗ đầu.
"Gà?" Diệu Diệu chớp chớp mắt, tò mò đi theo phía sau anh, "Gà gì vậy? Không phải nhà mình đã có gà rồi à?"
"Không giống nhau!" Trường An cầm túi, bắt lấy con gà bên trong, "Em nhìn xem."
Diệu Diệu thò qua nhìn, hai người đầu chạm trán ngồi xổm phía trước con gà.
Tần Trường An như hiến vật quý, "Gà này là gà rừng, trứng có dinh dưỡng hơn so với gà bình thường, nghe nói tốt cho phụ nữ và trẻ nhỏ."
Anh đắc ý cười, có ý muốn được khen thưởng, "Loại gà này chạy rất nhanh, bình thường rất ít người bắt được." Nếu không phải anh thường xuyên ở trên núi, chắc cũng không bắt được.
"Thật sự?!" Diệu Diệu ngạc nhiên, chân thành cọ cọ anh, trong ánh mắt tràn đầy ánh sao, "Trường An giỏi quá!"
"Giỏi hơn những người khác nhiều ~"
Trường An: "......" Có chút ngượng ngùng ~
Anh chụt một chút hôn hôn Diệu Diệu, rất là ' thành thục ổn trọng ' nói suy nghĩ của mình, "Mấy ngày nữa chờ nó đẻ trứng, lại để nó ấp trứng, ấp ra gà đều nuôi, mấy tháng sau có thể có đủ trứng cho em ăn."
Đến lúc đó Diệu Diệu và con nhất định đều trắng trẻo mập mạp ~
Diệu Diệu gật đầu, cười cong mắt, "Được a ~"
Cô đưa linh khí vào cơ thể gà rừng, sờ sờ nó, tràn đầy chờ mong, "Ta cho mi ăn no, mi phải đẻ trứng nha!"
Trường * ngốc nghếch * An thò lại gần: "Không thành vấn đề, tức phụ cho ăn nhất định mỗi ngày đẻ hai trứng!"
Gà: "........."
Tác giả có lời muốn nói:
Gà rừng:...... Cứu mạng! Ông là gà trống!
Sẽ không đẻ trứng XD.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn