Chẳng hiểu tại sao hắn lại có cái thú vui trêu cô đến vậy, vui sao không... Hứng thú? Cũng không... Là có gì đó cuốn hút thì đúng hơn.., ngồi xoay ghế suy nghĩ vẫn vơ
Cọc.. Cọc
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm hắn trở về hiện tại, nghiêm túc ngồi lại, lấy tài liệu mở ra
- vào đi
Co..ọccc... Co..ọc
Tiếng giày cao gót nện đều xuống nền nhà, ngày càng tiến lại ngay bàn làm việc của hắn, ngồi thụp xuống ghế đối diện
- Vũ Uy, anh với cô gái đó có quan hệ gì?
Dung Đình chóng tay lên bàn, chăm chăm nhìn hắn, Lâm Vũ Uy cau mày, bỏ tài liệu sang mọt bên, lười biếng nhấc tay làm y hệt Dung Đình, nhếch môi
- người yêu
- cô gái đó có thật lòng không? Là anh tỏ tình hay cô ta
- anh
- Vũ Uy, chưa thấy anh chủ động bao giờ a
- thế thì giờ thấy rồi
Hắn ngồi thẳng lại, lấy một tờ giấy khác lên đọc
- sao không cho em vào đây làm?
- đại minh tinh vào đây lại làm cho công ty mang tiếng bức ép người nổi tiếng
- xuỳ
Dung Đình quay đi, rồi lại quay lại, vẫn thấy hắn đọc cái tờ giấy kia. Lập tức đẩy tờ giấy xuống, kéo cằm hắn lên nhìn chính mình
- mau giúp em
- tự mà lo liệu lấy
- giúp
- không
Dung đình mạnh bạo đẩy hắn ra, xoay người đi đến bên cửa sổ, anh em thế đấy, đã quen biết nhau từ nhỏ là như thế đấy!!!
- anh thất hứa
Bỏ đi, Dung Đình đóng sầm cửa lại, nhanh chóng đến thang máy, hắn ngồi ở phòng làm việc, để giấy xuống, xoa xoa hai thái dương, thất hứa sao?! Chuyện tình cảm làm sao xen ngang vào được!?
Năm đó, hắn 13 tuổi cùng ba ba cãi nhau, giận dỗi lại bỏ đến công viên gần nhà, kì thật, ở đây hắn đã gặp Vương Hạo Phong, là tình cờ hay cố tình thì không biết nhưng lúc đó hắn rất muốn kết thân cùng anh, cả hai đều bằng tuổi nên sau một lúc là có thể nói chuyện với nhau ngay
Lại là năm đó, hắn lại gặp Dung Đình, cô bé đang bị một đám trẻ khác ăn hiếp, Vương Hạo Phong dũng khí đi lại, một lát sau dẫn cô bé lại phía hắn, mắt ướt nhoè, Dung Đình nhỏ hơn bọn hắn 2 tuổi, nhưng cũng nhờ việc đó, lại thêm cả ba ở khá gần nhau nên chơi thân với nhau hơn
Lên tới trung học phổ thông, lần đó một đám nữ sinh gây chuyện với Dung Đình, nhốt cô vào nhà kho sân sau trường, Vương Hạo Phong lại lần nữa phát hiện ra cô, ngưỡng mộ, có cảm tình, cô không kiềm được ôm chầm lấy người trước mắt. Lâm Vũ Uy lúc đó chắc cũng đoán được không ít tình tiết
Sau những lần đó, Dung Đình dần muốn mở lòng, muốn phát triển tình bạn giữa cô và Vương Hạo Phong tiến xa hơn tình bạn, viết thư tình... Lại chẳng ngờ bị Lâm Vũ Uy nhìn thấy, thẹn, xấu hổ, cô doạ hắn nếu nói ra sẽ nhảy từ tầng 3 xuống
Tình bạn lúc đó hắn cũng đâu muốn, nhắm mắt cho qua, nhưng cứ mỗi ngày lại thấy Vương Hạo Phong từ chối cô một cách phũ phàn, hắn lại phẫn nộ, quyết nói chuyện cùng anh, cũng may Dung Đình biết được, ngăn cả hai nếu không đã có án mạng, Vương Hạo Phong từ đó đến nay luôn lạnh hơn đối với cô, Lâm Vũ Uy cũng biết là do mình nên đã hứa sẽ giúp cô kết thân lại với Vương Hạo Phong đồng thời mai mối cho họ...
Sau nhiều năm, cả ba cũng tốt nghiệp đại học, Lâm Vũ Uy thừa hưởng công ty cửa ba ba hắn, Vương Hạo Phong được hắn đề cử làm Phó tổng, Dung Đình đi theo con đường nghệ thuật mà từ nhỏ mơ ước cũn mong được Hạo Phong hắn một lần xem tiết mục của mình...
Lại lần nữa, hắn lại gây chuyện với Vương Hạo Phong, chỉ vì Hạo Phong luôn quen từ cô gái này đến cô gái khác mặc kệ Dung Đình nhiều lần ngỏ ý cùng anh, từ đó hắn tự thầm trong lòng sẽ không giúp ai nữa, nếu là liên quan đến chuyện tình yêu thì tự cho họ quyết, nếu là tình yêu thì chọn người mình yêu để yêu...
____
Hàn Băng Di ngồi trên ghế sô fa, tay cầm điều khiển tivi, bấm liên hồi, chán nản
- chẳng có phim gì để xem
Cạch
Cửa mở ra, Lâm Vũ Uy bước vào, trên tay hắn còn có rất nhiều túi đồ, Hàn Băng Di mở to mắt nhìn hắn, hắn cũng ngạc nhiên cô, để các túi đồ sang một bên góc trong nhà
- bảo bối, anh đẹp lắm hả, nhìn mãi thế
- ...
-sao lại im lặng vậy?
- an...anh đến thật sao?
Cô đưa tay lên chỉ vào hắn, chậm rãi đứng dậy
- làm sao anh biết mật khẩu cửa
- mọi lần em bấm
- ra ngoài
- không
- ra ngay
Hàn Băng Di chạy ùa đến, đẩy hắn ra ngoài cửa, Lâm Vũ Uy cũng chẳng chịu thua, cố lấy tay chống lại, đi vào nhà, đẩy qua đẩy lại...
Rầm..
Cô mỏi tay chết đi được, chỉ là buông ra một chút thôi mà, giờ thì sao nào? Lâm Vũ Uy đang nằm trên người cô
Mặt nóng hổi, đã là lần thứ mấy gần đến thế này rồi chứ, không mở to mắt, cũng không đẩy hắn ra, cô chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cũng không đứng dậy ngay, không cười khẩy trêu cô, mà từ từ cúi xuống gần hơn...
Ting...ting
Điện thoại trong túi hắn vang lên phá tan bầu không khí im lặng này, cơ mặt giật giật, hắn đứng dậy phủi lại quần áo, lấy điện thoại từ túi ra
" Vương Hạo Phong"
- anh nghe máy đi
- ...
Hắn đang do dự, đã lâu rồi anh không gọi cho hắn trừ công việc, có thể lần này cũng không ngoại lệ
- nếu đã là hiểu lầm em thường làm gì?
- hiểu lầm sao? Thì sẽ giải quyết hiểu lầm đó một cách nhanh và trọn vẹn
- nếu không thích nhưng họ lại cứ bảo mình thích?
- miễn mình vẫn không thích thì vẫn còn đường để giải quyết vấn đề
- liệu có nên giải thích rõ ràng khi đã lâu không nói chuyện?
- tốt hơn là vẫn nên nói rõ mọi chuyện
- vậy..
- anh có định nghe máy không vậy?
Hàn Băng Di bĩu môi nhìn hắn tay chỉ vào điện thoại trên tay Lâm Vũ Uy, nhạc chuông vẫn vang đều, Vương Hạo Phong chưa tắt máy ...
- alo
_______
Đọc nhanh tại Vietwriter.com