- ừm
Hàn Băng Di khẽ cười, đôi lúc chỉ vừa là kẻ thù đó nhưng lại nhanh chóng trở thành bạn của nhau, con người cũng vậy, tại sao không thử thù ít đi mà kết bạn nhiều hơn?!
____
- Lâm tổng
- Lâm tổng
- Hàn thư ký
Hắn đi qua sảnh, các nhân viên đều lần lượt cúi người chào, đi đến phòng chờ cạnh sảnh, một tổng giám đốc lại phải chào một nhân viên
Hàn Băng Di vẫn đang làm sổ, hồ sơ, nghe tiếng thì quay lên nhìn, trên miệng là môt cây kẹo mút, vẻ mặt ngây thơ đến phát sợ, Lâm Vũ Uy khẽ cười đi đến ngồi xuống
- này này, qua chỗ khác ngồi đi, chật quá, chẳng phải bên kia có rất nhiều ghế sao?!
- bảo bối, anh thích ngồi đây
Soạt...
Cô đóng chỗ hồ sơ lại đứng dậy
- anh không đi thì em sẽ đi, anh cũng tới đay xin việc sao, "tên mù"?!
- hừ
- à phải rồi, hôm trước anh còn chuyện gì chưa nói với em không?!
- chuyện gì?!
- đại loại như những dấu hôn hay ...
- ừ nhỉ, là anh cố tình đấy
- cố tình?!
Hàn Băng Di cau mày nhìn hắn, Lâm Vũ Uy vất vả giải thích, thật chẳng biết từ bao giờ hắn nói nhiều hơn, lo sợ cô giận hơn
Hàn Băng Di khẽ cười đứng lên thì bị hắn nắm lấy kéo ngồi lên đùi mình. Rồi nhẹ nhàng xoay đầu cô lại mà hôn vào làn môi đỏ của cô
- oa.. Hôn ồi hôn rồi
- ghê thật nha
- ngưỡng mộ quá đi
- ước gì có một người chồng soái như vậy a
Đâm nhân viên đứng ở cửa nhìn vào sau lớp kính, bọn họ chăm chú bàn luận về tin sôt dẻo hôm nay,trợ lý Hàn và Lâm tổng hôn nhau ở phòng chờ
- khụ khụ..
Tiếng ho khan phía sau làm đám nhân viên hoảng hốt, xoay người cúi đầu chạy về làm việc
- Vương phó tổng
- Vương Phó tổng
Vương Hạo Phong liếc sơ vào, cặp tình nhân kia cuối cùng cũng kết thúc, anh nắm lấy tay Dung Đình, gõ cửa
- vào đi
- chết mất, lỡ làm phiền bọn rồi
Vương Hạo Phong vờ ngây ngô, kéo kéo tay Dung Đình
- anh à, em thấy chúng ta có lỗi quá, làm giáng đoạn bọn họ ...
Dung Đình phụ hoạ, làm vẻ mặt sợ sệt nắm lấy tay áo Vương Hạo Phong... Hắn thở dài nhìn đi nơi khác, Hàn Băng Di ngượng ngùng đứng lên, để tay sau lưng
- ưm...
- thôi khôgn đùa nữa, khụ.. Hôm nay tôi thân chinh đến đây là để... Gửi thiệp cho hai người
- oa.. Chị và anh đám cưới sao?!
Hàn Băng Di cầm lấy tấm thiệp đỏ trên tay, xoay đầu nhìn hắn rồi lại cầm lấy tay Dung Đình
- chị à, chị hạnh phúc nhé
Nói rồi lại quay đầu nhìn hắn, bốn mắt vô tình chạm nhau, cô lại ngại ngùng quay đi, hắn vò mái tóc, đi lại khoác vai cô
- em còn trẻ, cưới sớm là gì?!
- đã gần thành bà già 23 tuổi rồi
- ngày mai về ra mắt
- ...
Cô chỉ đùa thôi mà, hắn đâu cần phải nghiêm túc như vậy, vội vàng phủ nhận thì lại bị hắn đá cho một câu
- quyết định rồi, không thể nói mà không làm
___
Ngày hôm sau, quả nhiên hắn đến đưa cô về nhà ba mẹ, lúc vừa gặp ba hắn, cô cố gắng cười thật tươi, Lâm Chủ tịch không những không nói gì với cô mà lại luôn khen cô rất thông minh, Lâm phu nhân thì khỏi cần phải bàn luận, bà rất hài lòng với cô con dâu như thế này, giao thiệp giỏi, chỉnh chu, rất sáng láng, thông minh,...
Đến giờ cơm, Lâm phu nhân xuống bếp làm cơm, Hàn Băng Di vui vẻ đi theo, lại còn nói bà nghỉ ngơi, cô sẽ tự làm xme như quà ra mắt, Lâm phu nhân không biết nói gì hơn, cảm thấy con trai mình thật giỏi... Lâm Vũ Uy cũng chẳng bận, đi xuống bếp phụ giúp "bảo bối" của mình làm cơm, trông mới hạnh phúc làm sao!!! Hàn Băng Di cứ ngỡ, xem mắt thật rất khó, nhiều áp lực, thế mà giờ thì lại ngược lại hàon toàn, vô cùng thoải mái...
Ngày hôm đó... Lâm Vũ Uy cũng chợt nhận ra... Tay nghề nấu ăn của cô có nhỉnh hơn chút đỉnh )
____
Vài tháng sau,Dung Đình cùng Vương Hạo Phong sau đó tổ chức đám cưới rất linh đinh, không thiếu sự góp mặt của nhiều minh tinh nổi tiếng, một đám cưới rất vui vẻ, Lâm Vũ Uy và Hàn Băng Di tất nhiên cũng tham gia, cả hai lại vẫn còn bận tộn hơn vì một tuần sau cũng là đám cưới của cả hai người
Cô và hắn dẫn nhau đi làm giấy kết hôn, chụp ảnh cưới các loại, đi xem đồ cưới...
Đúng như dự đoán, chiếc váy xoè kiểu công chúa màu trắng, Hàn Băng Di bận trông rất hợp, hắn bận bận bộ vest trắng, tóc có phần được chải chuốt cũng không khác hoàng tử là mấy, đi trên lễ đường, tay khoác tay, chờ cha đọc tất thảy, câu cuối cùng luôn làm cô run nhất
- ... Hai con chính thức là vợ chồng, cô dâu chú rể có thể hôn nhau...
Cô đảo mắt nhìn xuống, mọi người đều im lặng như chờ đợi, Lâm Vũ Uy nhếch môi, kéo cằm cô hôn lên đó, bên dưới đồng loạt vỗ tay hô lớn, Hàn Băng Di nhất thời đỏ mặt đi
- bảo bối, em không phải đang ngại chứ?! Chẳng phải chúng ta đã hôn rồi sao?!
- đó là quá khứ, còn bây giờ kìa... Là bây giờ...
Hắn khéo dài khoé môi, thơm lên má cô một phát, rồi cùng nhau đi xung quang chào hỏi
____
2 năm sau...
- baaaaaaa...
Tiếng một đứa bé la lớn, Lâm Vũ Uy trở người, lay người cô
- con gọi kìa em
- gọi ba ba nó mà...
Cô kéo mền lên che kín đầu, Lâm Vũ Uy ngáp ngắn ngáp dài nhìn đồng hồ " 2 giờ" lê từng bước đi đến chiếc nôi bên cạnh giường, một bé nhóc kháu khỉnh mở to mắt ôm chầm lấy cổ hắn, hắn dỗ dành rồi ôm luôn cậu nhóc lên giường nằm, nhừn là nằm bên ngoài bìa
- ba, ba muốn muốn...
Cậu nhóc rưng rưng ở mắt, chỉ chỉ vào chỗ ở giữa hắn và cô, Lâm Vũ Uy cau mày
- nhóc con, nằm ở đây, ngoan ba thương
- không chịu.. Oaaaa
Tiếng khóc lớn làm Hàn Băng Di giật mình, kéo soạt chiếc mền xuống, ôm lấy thằng bé mà ru
- Uy, anh không dỗ con?!
- con đòi nằm ở đây
Tay hắn chỉ chỗ ở giữa giường, mặt khó chịu nhìn đi hướng khác, Hàn Băng Di bất giác lắc đầu cười, lớn rồi nhưng vẫn giành chỗ ngủ với con sao?!
Thằng bé được mẹ ôm nín ngay, bò xuống nằm chính giữa giường, Lâm Vũ Uy và Hàn Băng Di...một nhà ba người
(Hoàn)
___
Cuộc sống đôi khi gặp nhiều bất lợi nhưng đừng vì thế mà đứng mãi ở đó, sao không tiếng lên phía trước để cỏ được hạnh phúc như thế này?!
Không cần luôn quá thông minh như các nhân vật trong chuyện nhưng vẫn hãy cố gắng suy nghĩ thật kĩ và hành động đúng đắn nhất...
Câu chuyện trên thật không có nhiều cảm giác ly kì, cũng không quá cuốn hút nhưng mình lại mong mọi người có thể thấy đâu đó mình trong một vài phân cảnh ^^
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ, Su rất mong bình luận ý kiến của mọi người đấy!!! Thật ra tự mình cũng cảm thấy câu chuyện ngắn quá, diễn biến lại quá nhanh ) cảm thấy không hài lòng cho lắm ahahaha
Đọc nhanh tại Vietwriter.com