- bảo bối?!
Hắn cố mở giọng như cơn buồn ngủ thật sự cứ ùa đến, hắn chỉ vừa uống vài ly thôi mà, chẳng lẽ hắn dễ ây đến vậy?! Nhưng nóng quá... Hắn muốn lột phăng đồ ra thôi, mọi thứ dường như trống rỗng trong đầu hắn
- Ừm nói sao nhỉ?! Hiện tại anh ấy đang dự tiệc với tôi, Băng Di à, tôi gọi thông báo cho cô biết một tiếng để cô đỡ lo, vậy thôi nhé...
Âu Dương Tử Kỳ cúp máy ngay, nhếch môi nhìn hắn đang nằm trên ghế thở nặng nề, người nhễ nhại mồ hôi, dù gì đây cũng là nhà hắn, thật không sợ người khác làm phiền, nhưng có ai biết được thật ra sự việc là : hắn trở về nhà theo đúng như lời ba hắn nói, sau năm tháng dù quyết định thế nào cũng trở về nhà để có câu trả lời... Vừa từ chối, ba hắn đã mời Tử Kỳ đến, mẹ hắn cũng không thích Âu Dương Tử Kỳ mấy nhưng vẫn niềm nở đón tiếp vì ước mơ bế cháu... Âu Dương Tử Kỳ mời hắn một lý rượu, Lâm Vũ Uy cũng cười gượng cầm lấy uống hết mà không biết rằng trong đó có chứa thuốc ... ( à ừ khó nói quá :>) phải, mọi chuyện là do ba hắn sắp đặt cả, không muốn nợ tình với đối tác đành đợi gạo nấu thành cơm... Lập tức tổ chức tiệc cưới theo như yêu cầu nhà Âu Dương, mà trong đó cũng có sự đồng ý của Âu Dương Tử Kỳ...
Gương mặt lạnh mọi ngày giờ đang thở nặng nhọc, cảm thấy nóng khắp cả người khiến hắn khó chịu, đôi mày cau lại nhìn người trước mắt, tay giơ lên khoảng không chạm phải gương mặt lạnh đó
- bảo bối...
Âu Dương Tử Kỳ mím môi, đỡ hắn lên phòng, vất vả cho hắn nằm xuống giường, lấy tay lau mồ hôi ở trán, bất ngờ bị hắn kéo xuống xuống, nằm đề lên trên
- Băng Di...
Âu Dương Tử Kỳ cắn chặt môi, đến giờ này hắn vẫn còn gọi Hàn Băng Di, hắn thích cô ta thật rồi sao?! Cô ả đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt trước mắt
- em là Tử Kỳ
- Tử Kỳ?! Bảo bối, em đừng đùa..
Hắn mạnh mẽ nắm lấy một bên tay cô kéo sốc lên, mặt áp chặt vào phần cổ cô ả cắn, mút như một món ăn ngon, đôi lúc lại thều thào bên cạnh
- nóng quá
Tay cởi nhanh nút áo, hắn ném chiếc áo sang một bên, những đường nét hoàn mỹ trên ngực bụng hắn luôn làm cho đám con gái thèm thuồng, Âu Dương Tử Kỳ cũng không ngoại lệ, cô ả tham lam sờ mãi... Hắn vẫn tiếp tục, từ trán đến mũi, môi rồi vành tai và đến cổ, lần dần xuống dưới ngực.. Âu Dương Tử Kỳ thở hổn hển, điều cô mơ ước đây sao?! Hắn đang nghĩ gì về cô đây?!
- Băng Di... Băng Di
Miệng hắn không ngừng gọi tên Hàn Băng Di khiến Âu Dương Tử Kỳ khó chịu, cô đẩy mạnh hắn ra, lau đi nước ở khoé mắt
- anh thật ra không sao?!
- ...
- tại sao cứ luôn là cô ta mà không phải là em?! Chẳng phải anh từng rất thích em sao?!
- em còn biết nói chữ từng?!
- à phải ha, chỉ là từng nhưng không phải bây giờ sao?!
- không
- không thể thử thích lại em một lần sao?!
- không
- anh nghĩ cô ta sẽ nghĩ sao khi biết anh vừa...
- sẽ thế nào nếu anh tự miệng nói cho Băng Di?!
- a... Anh có dũng khí thật... Lẽ ra anh nên biết em rất thích anh, là em cố tình không quan tâm để thử anh
- thử anh?! Vậy thì cách em làm sai rồi
- Lâm Vũ Uy... Em không thích ép người, anh ép em phải làm chuyện này...
- tuỳ
Lâm Vũ Uy thở dài, có lẽ hắn đi quá xa rồi, cầm chiếc áo ném vào rổ đồ, lấy một chiếc áo khác mặc, hắn chỉ nhớ đến giọng nói hoảng hốt của cô trong điện thoại, vò đầu, tóc trở nên rối tung lên, hắn ngồi phịch vào xe, nằm úp mặt xuống vô lăng...
____
Leng keng.. Leng keng...
Tiếng chuông mở cửa ở quán cà phê kéo hồn cô về với xác, Hàn Băng Di ngước lên nhìn Âu Dương Tử Kỳ, đô mắt cô ta sưng đỏ lên, Hàn Băng di không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ bình tĩnh
- có chuyện gì lại gọi tôi đến đây?!
- là cho cô biết tôi và bạn trai cô..
- à nếu là chuyện đó thì tôi không quan tâm đâu, chắc chắn anh ấy sẽ từ chối cô thôi
- cô...
Âu Dương Tử Kỳ bị câu nói của Hàn Băng Di nhats thời cứng họng, cô ta cởi bỏ áo khoác để lộ một bờ vai trắng nhưng đầy những dấu hôn phía trên
- Vũ Uy... Là làm như vậy...
Hàn Băng Di hơi nhếch mày, vẫy tay với Âu Dương Tử Kỳ
- nhất định là cô lại dùng chiêu trò nhỉ?! Cô không sợ mọi người xung quanh sẽ đàm tiếu sao?!
Âu Dương Tử Kỳ giật mình nhìn quanh, quả thật rất nhiền người đang che miệng, ánh mắt hướng về cô mà thì thầm, cô ta mới hoảng, lấy áo khoác mặc vào lại, giận dữ nhùn Hàn Băng Di
- cô không sợ Vũ Uy sẽ theo tôi sao?!
- thật ra tôi có từng nghĩ nhưng mà...
Hàn Băng Di điềm tĩnh cầm ly nước nhấp một ngụm rồi tiếp tục
-... Tử Kỳ à, cô tốn công đến đây nói với tôi chuyện này không phải là đang sợ Uy sẽ không bên cô, cố tình hù doạ cho tôi tự động rút lui đó chứ?!
- ..
Âu Dương Tử Kỳ bất giác cười, cô ta thật đã không nghĩ đến Hàn Băng Di lại khó đối phó đến vậy, ông trời thật không có mắt... Hàn Băng Di vẫn là đi trước cô ta một bước... Khoé môi cô cong lên tạo thành một nụ cười khiêu gợi
- cô không nghĩ mình đang bị lợi dụng sao?!
- lợi dụng?!
Hàn Băng Di khó hiểu nhìn Âu Dương Tử Kỳ
- phải, là lợi dụng để anh ta có được vị trí ngày hôm nay, là lợi dụng đấy
Cô hiểu rồi, Hàn Băng Di phì cười trước ánh mắt ngạc nhiên của Âu DƯơng Tử Kỳ
- tại sao cô chẳng nghĩ kĩ trước khi nói vậy?! Nếu lợi dụng tôi, chẳng phải lợi dụng con gái công ty đối tác sẽ có lợi hơn sao?!
Ừ nhỉ, Âu Dương Tử Kỳ đã quên mất phần quan trọng này, Hàn Băng Di quả nhiên có khí chất của Hàn Băng Di, cô ta không sao sánh kịp, luôn bình tĩnh như vậy sao?!
- ... Hay có thể nói người bị lợi dụng đúng hơn là cô?!
Lợi dụng để có một mối quan hệ tốt đẹp giữa Âu Dương thị và Lâm Thương, lợi dụng để Lâm Thương có thể đi lên?! Âu Dương Tử Kỳ cười tự giễu, cô ta đã xme thường tình cảm hai người họ dành cho nhau rồi
- Băng Di, cảm ơn cô
Hàn Băng Di đang che miệng cười mỉm, nghe cô ta nói vậy thì hơi giật mình nhìn sang, Âu Dương Tử Kỳ che mặt khóc
- tôi đã không nghĩ đến... Hàn Băng Di, cô thật làm người khác phải ngưỡng mộ đó, chuyện Vũ Uy không cưới rôi chắc cô cũng sẽ biết, thật ra lúc đầu, tôi luôn cho mình là thanh cao, được nhiều người chú ý nhưng hoá ra là vì Âu Dương thị... Lâm Vũ Uy lại không, tôi đã bỏ qua mặt đó thì phải, từng theo đuổi tôi nhưng ... Giờ thì..
Trong phút chóc, Hàn Băng Di cảm thấy đồng cảm với cô gái này, một tiểu thư luôn là vậy, có kiêu căng, có tự ỷ, có đôi lúc độc chiếm, cũng có đôi lúc đáng thương
- tình cảm không thể sắp xếp mà là theo tự nhiên, khi mình hiểu quá rõ về nó sẽ chẳng còn hứng thú...
Âu Dương Tử Kỳ thở phào, nếu Lâm Vũ Uy đã vậy, cô cũng sẽ chẳng miễn cưỡng nữa, cười nắm lấy tay Hàn Băng Di
- Băng Di, làm bạn nhé?!
____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com