- anh
Hắn đẩy mạnh cô xuống ghế sôfa, tự nhủ trong lòng phải kiềm chế, kiềm chế lại ngay.. Nhưng dường như không những tay không nghe mà cả môi hắn cũng chẳng nghe theo... Hắn ngấu nghiến cắn lấy cánh môi cô, Hàn Băng Di lúc đầu có hơi giật mình nhưng sau đó chẳng biết vì sao lại hợp tác rất ăn ý với hắn...
- bảo bối...
Cuối cùng cũng ngưng lại, hắn dường như rút hết hơi của cô, trán dựa trán, mười ngón tay của hắn và cô đan vào nhau, hơi thở mãn nguyện ấm áp khẽ phả vào mặt cô... Hàn Băng Di nhất thời không tự chủ, khuôn mặt cô đỏ ửng lên..
- đừng gọi Lâm tổng xa lạ quá...
- nhưng anh và Âu Dương...
Hắn lại cắn lấy miệng cô, như không cho cô nói tiếp, tiếp tục, khẽ đưa tay vuốt lấy gương mặt nhỏ, hắn nhếch môi
- Lâm Vũ Uy ngoại trừ bảo bối này, sẽ không có bạn gái khác..
- ..
Lòng cô như náo loạn, hắn ... Hắn... Aaaa hôm nay hắn có uống lộn thuốc không vậy, nói nghe mà chảy cả nước, mặt đỏ tới mang tai, cô vùi đầu vào lòng hắn như chẳng để cho hắn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này
- sau này... Dù có bất cứ chuyện gì cũng phải tin anh
- được
Một lời đã định!! Nếu hắn đã nói.. Cô sẽ lại thử nghe theo.. Chạm nhẹ sợi dây trên cổ, tim cô lại đập lệch đi một nhịp... Cô chắc sẽ chẳng hạnh phúc hơn
- bảo bối...
- huh?!
- sau này đừng đi với lên Tần Lạc Dương đó nữa
- sao vậy?! Chỉ là đi ă..
- không được.. Nếu không...
Hắn lại cuối xuống hôn lên môi cô
- anh chẳng biết sẽ phải làm gì khác trừ việc hôn trên người em..
Hàn Băng Di mở to mắt, hít một hơi lạnh... Che lấy ngực, xoay người đi
- không đi thì không đi...
Hắn vuốt cằm, đưa mắt nhìn cô, một vệt cười hiện lên, Lâm Vũ Uy kéo cô lại gần, ôm lấy hông cô, hít ở tóc cô một chút hương thơm
- nhưng...
- sao?!
Lâm Vũ Uy hơi nhíu mày, nhìn cô gái trong lòng mình ngạc nhiên
- đừng gặp Âu Dương Tử Kỳ nữa...
- ...
Hắn buông lỏng tay, xoay mặt đi một chút, Hàn Băng Di nhìn theo, nhất thời cảm thấy có một thứ gì đó đè trên lòng, hắn không dứt khoác trả lời mà phải suy nghĩ nữa sao?!
- mà cũng không sao đâu, dù gì đó cũng là người mẫu đại diện...
-...
Cô đứng dậy, đi đến mở cửa , không quên quay lại khẽ mỉm cười với hắn
- 3 giờ chiều, hẹn ở cửa Lâm Thương, còn phải đi Vũ Tước nữa đó
Cạch
Cánh cửa đóng lại, hắn cau mày, tại sao lúc nãy hắn không trả lời ngay?! Không phải, có thứ gì đó làm hắn không thể nói được,hay vẫn còn tình cảm.. Không phải.. Không thể... Hắn chỉ là đang nghĩ về " cô dâu tương lai" mà ba hắn nói...
____
- Lâm Tổng
- Lâm Tổng
Nhân viên đi ngang hắn đều cúi người, chỉ riêng cô gái đó, người đang đứng ở cửa, chỉ quay lại mỉm cười nhìn hắn
- Uy.....
Hắn luôn nhớ đến nụ cười đó, chỉ cần nghĩ đến đều sẽ thấy rất rất nhẹ lòng, mái tóc mềm dài buông xoã, hắn vẫn luôn nghe người hương trên người cô, nhớ cả ánh mắt của cô
- để em đợi lâu quá đấy
Hàn Băng Di nhìn đồng hồ rồi quay sang cười với hắn, cùng hắn đi xuống tầng hầm, cửa xe mở, hắn chủ động đợi cô ngồi vào, thắt dây an toàn rồi cho xe chạy đi
- hôm nay em dã soạn ra những văn bản nói về..
- chỉ có hai người mà cũng chẳng ở Lâm Thương thì đừng nói về chuyện công việc
- à... Ừm
Lâm Vũ Uy cắt ngang lời cô, hắn chỉ nhìn cô, nụ cười như có như không, khẽ chạm tay vào một bên má cô mà vuốt ve
- ngày mai rảnh chứ?!
- ừm, có chuyện gì sao?!
- đi chơi
-...
Lâm Vũ Uy thản nhiên, nhưng Hàn Băng Id thì lại ngược lại, ngày mai sẽ có tiệc rượu với Giang Chủ tịch cơ mà, gì mà đi chơi?!
- ngày mai phải có tiệc..
- chỉ có hai người mà..
- biết rồi
Hàn Băng Di phùnng má, nếu hắn cứ cắt ngang lời cô thì cô đây sẽ nhảy vào họng hắn mà ngồi...ngón tay khều nhẹ lên bàn tay đang để trên vô lăng xe của hắn, Lâm Vũ Uy nhếch môi, một tay lái xe, tay còn lại đan vào tay cô...
_____
Đến buổi tiệc... Tất cả mọi người đều đang ở đại sảnh, ngồi chờ đọc bảng mở màn cho buổi, chỉ vì chờ đại diện Lâm Thương mà mọi người đã chờ tận "5 PHÚT"..
- Lâm tổng, mời ngài đi lới này
Một người nhân viên niềm nở chỉ hắn và cô đi đến hàng đầu ngồi, hai bên đều là người nước ngoài, nghe họ nói chuyện có lẻ cô cũng đoán được, người cạnh cô là người Pháp, còn cạnh hắn lại là người Đức...
Cũng hợp lí !! Cô biết nói tiếng Pháp chứ chẳng biết tiếng Đức... Hơ hơ... Hài lòng quay sang nhìn hắn, mở to mắt nhìn
Hắn thản nhiên nói chuyện với người Đức đó... Bằng tiếng Đức... Hắn biết sao?!
- .... Và sau đây xin mời Giang Chủ tịch lên đọc khai tiệc
Người MC nói có lớn hơn, kéo hồn Hàn Băng Di về, cô nuốt nước bọt... Quay lên nhìn ... Giang Chủ tịch uy nghiêm bước lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người rồi bắt đầu nói
- cảm ơn mọi người hôm nay đã đến... Nhân diệp Giang Lịch thành lập 20 năm, tôi tổ chức buổi tiệc cũng vì lẽ đó...
Ông đôi lúc lại lướt mắt nhìn Lâm Vũ Uy, rồi khó chịu nhìn cô... Hàn Băng Di cười gật đầu, xoay đi tránh ánh mắt dò tìm đí
- ... Và cuối cùng mong mọi người sẽ vui vẻ, mong rằng sự hợp tác của chúng ta sẽ mãi dài lâu
Nâng cao ly rượu trên tay, Giang chủ tịch nhìn cô cười giễu, mọi người bên dưới đều đồng loạt cầm ly của mình giơ lên cao... Hàn Băng Di cũng cầm ly rượu vang đỏ giơ lên rồi đưa đến môi
- không được uống...
Lâm Vũ Uy nhìn cô, tay đẩy ly rượu trên tay cô xuống, Hàn Băng Di hơi cau mày, có ý hỏi lý do
- con gái không được uống, nhất là bạn gái anh...
Chữ "Bạn gái anh" hắn cố nhấn mạnh và kéo dài, mọi người xung quanh khẽ che miệng cười nhìn cô và hắn... Hàn Băng Di nhất thời đỏ mặt, che nửa mặt không bên véo vào hông hắn một cái
- cô hạnh phúc thật (Tiếng Pháp)
Người ngồi kế cô cười, ông ta cầm ly rượu trên tay, nho nhã nhìn cô
- à cũng không đến quá hạnh phúc (Tiếng Pháp)
Cô cười mỉm, trước ánh kinh ngạc của người đàn ông đó, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên
- cô biết tiếng Pháp(Tiếng Pháp)
- tôi có biết một chút (Tiếng Pháp)
- ồ thật tuyệt (Tiếng Pháp)
Ông cười, đưa ly rượu đến cụjng ly với cô, Lâm Vũ Uy đưa mắt nhìn, miệng hiện một vệt cười
- nghe nói ông đến đây có ý hợp tác với mọi người(Tiếng Pháp)
- phải, trước là muốn giao lưu, sau và mở rộng quan hệ (Tiếng Pháp)
- rất vui được biết ông (Tiếng Pháp)
Hắn vui vẻ bắt tay với người đàn ông đó, Hàn Băng Di cứng người, cơ mặt có phần giật giật, hắn còn biết bao nhiêu thứ tiếng nữa vậy?!
- đây là ông John, mọi người mới đây đã quen nhau rồi sao?! (Tiếng Pháp)
Giang chủ tịch đi đến, cầm ly rượu vang nâng lên, không quên khó chịu nhìn cô rồi cười nói với hắn và John
- ông Giang, việc hợp tác sẽ vẫn đuoejc tiến hành chứ, cơ hội này chỉ có một thôi đấy (Tiếng Pháp)
Ông John nhấp môi ly rượu, ánh mắt có trầm xuống đôi chút
- tất nhiên rồi, cả Lâm tổng đây, có muốn cùng chúng tôi... (Tiếng Pháp)
Giang Chủ tịch nói nửa câu, mắt nhìn hắn ám chỉ gì đó, Lâm Vũ Uy chẳng để tâm, khoé môi nhếch lên
- bảo bối, em nghĩ sao?!
Hắn xoay đầu, nói nhỏ vào tai cô, hơi thở của hắn làm cô rùng mình, trấn tĩnh quay sang cười nhìn hắn
- nghĩ gì?!
Sự thật là họ đang nói gì vậy?! Muốn gì cơ?! Hợp tác về việc gì?! Hắn còn hỏi cô nghĩ gì làm sao biết mà trả lời?!
- Lâm tổng đây sao?! Ôi giờ đôi mới biết, cậu nghĩ sao về việc này?!(Tiếng Pháp)
Ông John cười nhìn cô rồi nhìn hắn, lấy một chiếc giỏ màu đen dưới chân lên, nhẹ nhàng mở ra, lấy một bản hồ sơ ra rồi để chiếc giỏ về vị trí cũ
Hàn Băng Di cười gật đầu cầm lấy chiếc bản đó, lật từng tờ giấy lên xem, hừ là kinh doanh chuỗi taxi sao?! Khẽ nhíu mày nhìn hắn...
-Uy, anh có nghĩ như em không?!
Hắn nhếch môi, bỗng cảm thấy như đang đi guốc ( giày ) trong bụng nhau vậy, biết cô đang nói về việc gì, hắn xoay đầu, cẩn thận nhìn Giang tổng và ông John....
____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com