• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vương Hạo Phong?
Là giọng của cô gái Đình Đình, sao cô ấy lại ở đây?
- Đình Đình?
Hạo Phong xoay người, nhận được ánh mắt sắt bén từ phía sau truyền tới, lạnh sống lưng là cảm giác đầu tiên Hạo Phong cảm nhận được
- Tổng... Tổng giám đốc?!!!
Băng Di cứng ngắc, mở to mắt nhìn hai người kia
- Sao hai người có hứng lại đi cùng nhau vậy?- Lâm Vũ Uy khoanh tay hất mặt nhìn họ
- Chỉ là mời đi ăn giữa đồng nghiệp thôi mà
- Bảo bối, sao không rủ tôi cùng đi?
Hắn đi đến ghế của cô ngồi, cúi thấp người hạ giọng nói nhỏ vào tai Băng Di, từng đợt điện chạy dọc người cô, Băng Di rùng người trợn mắt nhìn Vũ Uy, cái gì mà bảo bối?
- Bảo bối sao?
Hạo Phong phì cười nhìn Hắn và cô, miệng cười gian
- Quả nhiên đã có nữ nhân mới bên cạnh
- Cái gì nữ nhân? Cái gì bảo bối?
- Suỵtt im lặng chút nào bảo bối- Hắn vuốt nhẹ qua vai Băng Di lại khiến cô lần nữa cứng người
- Anh....
- Hạo Phong, cậu đang ganh tị với tôi sao? Phải phải có nữ nhân rồi đây, chẳng phải cậu cũng nên tìm một cô gái đi là vừa ấy chứ
- Vũ Uy, anh nói bảo bối là ý gì?
Dung Đình nhíu mày nhăn mặt nhìn hắn, tay lại chỉ về phía Băng Di, quả thật cô đang tức, rất tức, đã gọi cô là bảo bối, còn Dung đình lại chỉ trỏ, đời này cô ghét nhất những ai chỉ tay vào mặt bình phẩm mình
Soạt...
Băng Di đẩy tay Dung Đình xuống, nhìn thẳng vào mắt Dung đình
- Cho cô biết, đừng chỉ tay vào mặt người khác, nếu không...
- Băng Di, đi thôi, tôi có việc cần cô giúp
Hạo Phong nắm lấy cổ tay Băng Di, cô hơi giật mình, quay sang nhìn Lâm Vũ Uy... Cơ mà tại sao cô lại nhìn Vũ Uy? Đến cô cũng không hiểu được!!bất chợt, một bàn tay khác cũng nắm lấy cổ tay còn lại của cô
- Hạo Phong, Băng Di là trợ lý của tôi
- Ồ vậy sao?
Vương Hạo Phong quay sang nhìn cô như muốn biết câu trả lời thật sự, đôi mắt màu nâu nhìn cô làm cô thoáng có chút ngại ngùng, nhẹ hơi gật đầu
- Vậy không làm phiền nữa, tôi đi trước, gặp lại cô sau Băng Di
Vương Hạo Phong nhanh chóng rời đi, để còn lại ba người, Dung Đình khẽ thấy nhói, mắt chăm chú nhìn hắn đang cầm tay Băng Di, Dung Đình đi lại, cười nhếch môi hạ giọng nói nhỏ vào tai Băng Di
- Băng Di, có lẽ cô nên sớm từ bỏ, nếu không hậu quả thật sự khó lường, chẳng may lại liên quan đến tính mạng thì....
- Chuyện gì tôi tự có cách giải quyết, cảm ơn Dung tiểu thư đã nhắc nhở
Thái độ của Băng Di tuyệt đối bình tĩnh, hai mắt nâu cà phê không hề xao động, làm Dung Đình có vẻ khá tức tối, cô nghĩ chỉ cần nói vậy Băng Di sẽ tự động run rẩy mà bỏ chạy thế nhưng cô ta lại...
- Đình Đình, em về trước
- Em về trước
Dung Đình dù không cảm tâm, chăm chú nhìn cô, Lâm Vũ Uy lại tháo gỡ giúp cô, Dung Đình sẽ chẳng bỏ qua dễ dàng như vậy, cô sẽ từ từ cho Băng Di rút lui
Về phần Băng Di, nghe Lâm Vũ Uy lên tiếng cô cũng nhìn lên khuôn mặt hắn, ở góc độ này thật sự hắn rất đẹp, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, thật không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, chỉ là chăm chú nhìn để xem..
- Bảo bối, cô đang đọc tâm sao?
-huh?!
Nghe hắn hỏi, Băng Di giật mình, rút tay thì mới phát hiện hắn vẫn còn nắm, nắm rất chặt như sợ vụt mất vậy, điều này làm cô nhớ...
- tiểu Băng
Chàng trai chừng 17 tuổi, đôi mắt sáng trong, mái tóc đen dày đang vui đùa cùng cô bé chừng 13 tuổi, lúc ấy cô còn chưa đủ hiểu biết, chỉ là cảm thấy có chút cảm tình cùng chàng trai này...
- ca, chỉ Băng Di đọc tâm đi
- hmm đọc tâm sao?
- anh thật sự rất tuyệt, mỗi khi Băng Di nghĩ gì ca đều đoán được, chỉ Băng Di với
Cô bé nũng nịu, hai mắt tròn cười đến nhắm tít mắt, nước da trắng mịn, mái tóc đen được buộc hai chùm
- được, giờ thì nắm tay ca, nhìn vào mắt xem anh đang nghĩ gì?
Băng Di nắm lấy tay cậu bé, đôi mắt chăm chú nhìn vào mắt cậu
- biết rồi, là đang muốn chơi với Băng Di!!
- Băng Di Ngoan, đã có thể đọc tâm rồi
Cho đến giờ cô mới biết đó chỉ là một câu nói đùa, đọc tâm thật không đơn giản, nhưng tay hắn khi nắm lấy tay cô lại rất giống "ca" lúc trước, người vẫn luôn chơi đùa cùng cô
- Đừng chăm chú nhìn người ta như vậy chứ bảo bối
Môi hắn nhếch lên, hiện lên một nụ cười gian tà
- Đừng có tự ở đó ảo tưởng, và tên mặt cá chết như anh đừng có hở ra lại gọi bảo bối này bảo bối nọ, dễ gây hiểu lầm lắm đấy
Ơ khoan, từ khi nào cô lại mạnh miệng như vậy? Lúc vừa gặp hắn ở phòng phỏng vấn chẳng phải cô đã rất run sao? Hay do áp lực? Không khuôn mặt hắn rất đáng sợ
- Bảo bối
- Tên mặt cá chết!!! Tên chết bầm!!! Im ngay cho tôi
Vừa quay mặt đi đã bị hắn gọi, rõ là tức chết!! Cô quay lại, tay chỉ thẳng mặt hắn
- Bảo bối, chẳng phải vừa rồi có người còn bảo ghét người khác chỉ vào mặt sao? Tôi không ngoại lệ đâu
- Anh...
Cô tức đến độ không biết nói gì, trong đầu bây giờ chỉ có một ý nghĩ GIẾT HẮN KHÔNG THA!!!
- Có định đi về không hay ở đây thuê khách sạn?
- Tất nhiên là về
Hung hăng bước ra cửa, cô nghiến răng " Tên mặt cá chết!! Anh sẽ phải hối hận, có một ngày tôi sẽ giết chết anh!!!!"
- Bảo bối là hướng này!!!
Hắn đứng ở phía sau lưng cách cô một đoạn, giật mình cô mở to mắt, nhìn đường phía trước, phải rồi đi nhầm đường rồi ở đây hết đường rồi
- Bảo bối, chẳng phải cô giữ bình tĩnh tốt lắm sao? Sao mất hết cả ý thức đường đi vậy?!
- Tên chết bầm!!! Sao không nhắc tôi chứ!!!
____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK