• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10

“Thật đó!” – Lúc này Trần Nhậm cũng không còn quan tâm đến thể diện, vội vàng nói. “Sáng nay có một ông lão đến bệnh viện của chúng tôi. Tình trạng của ông ấy cũng giống như ông nội ngày hôm qua. Tôi dựa theo cách của Giang Dĩ Minh mà vỗ mạnh vào lưng ông lão. Ông lão không khỏe lên, tôi còn cho rằng khi ấy vẫn chưa vỗ đúng chúng chỗ, nhưng ai ngờ, sau đó tôi đã vỗ cho ông lão ngất lịm đi”.

“Thật sao?” Thẩm Thanh Nga nhíu mày hỏi, nhìn bộ dạng hiện tại của Trần Nhậm như thế này, không giống như anh ta đang nói dối.

“Đó là sự thật!” Trần Nhậm gật đầu lia lịa.

Giang Dĩ Minh lấy khăn giấy lau miệng, khẽ nói: “Anh tìm nhầm người rồi, tôi chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi, làm sao có thể cứu người được kia chứ?”

“Giang Dĩ Minh, chỉ cần anh giúp tôi lần này thôi, anh nghĩ có được không? Giúp tôi lần này đi, nếu anh không giúp tôi sẽ xong luôn đó!” – Trần Nhậm nhìn Giang Dĩ Minh và cầu xin một cách cay đắng.

“Không phải là tôi không giúp anh!”- Giang Dĩ Minh nói: “Mà bởi vì anh là bác sĩ trưởng khoa, còn tôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô dụng, rác rưởi mà thôi. Cho dù trình độ của anh chưa đủ, nhưng so với một tên vô dụng như tôi còn giỏi hơn gấp trăm lần!”

Đây không phải là Giang Dĩ Minh nhỏ nhen mà là chuyện thường tình, kẻ nào tổn thương người khác thì sẽ luôn tự chuốc lấy tổn thương.

Lúc nói những câu vô tình ấy, chẳng phải đã nói rất hùng hổ kiêu ngạo à, làm sao nhanh như vậy đã có thể quên rồi, cũng có lúc phải đi cầu cứu người khác hay sao?

“Cái này…” – Trần Nhậm không ngờ rằng lúc này Giang Dĩ Minh sẽ lặp lại những lời nói trong lúc tức giận ngày hôm qua, chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.

Ngày hôm qua nói lời này, Trần Nhậm chưa từng nghĩ hôm nay sẽ tới cầu xin Giang Dĩ Minh, nếu như biết trước được mọi chuyện ra nông nỗi này, có bị đánh chết anh cũng không dám nói như vậy!

“Anh tới để nhờ vả ta, vậy vừa rồi thái độ trịnh thượng của anh là sao vậy? Tôi còn tưởng rằng mục đích anh tới đây là để khiêu chiến với tôi vậy!” – Giang Dĩ Minh nói.

Mẹ vợ của Giang Dĩ Minh, Trương Mộng, lúc này trông rất hả dạ.

Thật sự không ngờ hôm nay thằng con rể vô dụng này của bà ấy lại được dịp ngẩng cao đầu!

Bởi vì nhà họ Thẩm chỉ có hai người con rể là Giang Dĩ Minh và Trần Nhậm, mà tên Trần Nhậm này, không biết đã ra vẻ, ngổ ngáo bao nhiêu lần trước mặt Giang Dĩ Minh, ai ngờ đâu, hôm nay cuối cùng anh ta cũng nhận lấy trái đắng.

“Dĩ Minh, hãy đi giúp cậu ta” – Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh nói.

Giang Dĩ Minh liếc nhìn Thẩm Thanh Nga, sau đó gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ đến đó xem thử một chút!”

Giang Dĩ Minh vẫn phải nghe lời của Thẩm Thanh Nga nói, dù sao cũng phải cố gắng để Thẩm Thanh Nga chủ động gọi hắn ngủ cùng giường!

Bệnh viện lúc này đã náo loạn, ông Tống hôn mê không phải do bệnh tình triển biến nặng mà bởi vì quá đau đớn, không chịu nổi nên ông ấy mới hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, ông Tống đã tỉnh lại, nhưng mà cơn đau đớn khiến ông cảm thấy gần như chết đi sống lại, ông nghiến răng cắn lợi, thậm chí bắt đầu hét lớn vì quá đau đớn.

viện trưởng, phó viện trưởng, giám đốc và các lãnh đạo khác của bệnh viện đều đứng sang một bên, bọn họ rối rít xin lỗi Tống Đại Thiên, đồng thời cúi người chịu đựng cơn tức giận của Tống Đại Thiên!

“Đến rồi, đến rồi đây!” – Trần Nhậm dẫn theo Giang Dĩ Minh, vội vã chạy tới phòng cấp cứu, nhìn phó viện trưởng nói: “Phó viện trưởng Trương, tên ngốc này… thần y đến rồi!”

“Mau!” – Phó viện trưởng Trương vội vàng nói với Giang Dĩ Minh: “Thần y, anh mau vào khám cho cụ ông Tống một chút đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK