Chương 12
“Anh tự mình bắt taxi về đi! Tôi còn có việc phải làm!” – Sau khi bước ra khỏi phòng cấp cứu, Trần Nhậm vẫy vẫy tay với Giang Dĩ Minh rồi điềm nhiên nói.
“Chiêu qua cầu rút ván này của anh cũng không tệ đó!” – Giang Dĩ Minh lạnh lùng nhìn Trần Nhậm.
“Qua cầu rút ván là có ý gì? Tôi tới đón anh là khách sao lắm rồi, Giang Dĩ Minh, nếu anh muốn tôi đưa anh về cũng được thôi, nhưng phải chờ đến tối khi tôi tan sở mới được, còn không thì tự bắt xe về đi!” Trần Nhậm không khí khách mà nói. Khi chuyện đã ổn thỏa, Trần Nhậm nhớ lại anh ta đã khiêm tốn như thế nào khi cầu xin Giang Dĩ Minh đến, khi đến bệnh viện, cũng tại vì Giang Dĩ Minh, mà anh ta đã bị Tống Đại Thiên coi thường chế nhạo, điều này khiến Trần Nhậm không cảm thấy biết ơn Giang Dĩ Minh. Mà thay vào đó, anh ta càng ghét Giang Dĩ Minh hơn.
Trần Nhậm cảm thấy rằng chính Giang Dĩ Minh đã cướp đi tất cả ánh sáng của anh!
“Được thôi, tôi sẽ tự mình quay về, Trần Nhậm, lần sau, cậu cũng đừng cầu xin tôi!” – Giang Dĩ Minh vẫy tay với Trần Nhậm, rồi tự mình rời đi!
“Làm ơn đi? Anh là một kẻ vô tích sự, chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình tuyệt vời đến như vậy sao?” – Trần Nhậm hét lớn theo bóng lưng của Giang Dĩ Minh đang từ từ rời đi.
Giang Dĩ Minh chỉ nhún vai thờ ơ khi nghe thấy câu nói đó.
Niềm vui lớn nhất trong cuộc sống là không đôi co với những kẻ ngốc!
Tập đoàn Thẩm thị tuy rằng ở trong mắt vài người, được coi là tập đoàn lớn, tài đại khí thô.
Nhưng mà, chỉ có ở trước mặt doanh nhân chân chính so sánh mới biết được. Tập đoàn Thẩm thị căn bản coi như không được cái gì. Tập đoàn Thẩm thị từ khi thành lập tới nay, nhà họ Tống vẫn luôn đứng ở vị trí số 1 thành phố Nam Hoàng, hơn nữa còn bao trùm gần như tất cả các sản nghiệp. Điều này làm cho một số doanh nghiệp của các gia tộc khác bao gồm cả nhà họ Thẩm căn bản không có cách nào phát triển rất tốt.
Tập đoàn Thẩm thị ở trong bảng xếp hạng tất cả các doanh nghiệp ở thành phố Nam Hoàng, cũng vẻn vẹn chỉ có thể coi là xếp thứ năm mà thôi.
Toàn bộ tài sản trong nhà, không quá một tỷ.
So với người đứng thứ tư, chênh lệch hơn hai tỷ, so với Tống gia đứng thứ nhất, càng chênh lệch hơn mười tỉ.
“Nhà họ Tống bên kia trả lời sao?” Vừa mới đi vào trong phòng làm việc, Thẩm Thanh Nga uống một ngụm cà phê thư ký pha cho cô, sau đó mở miệng hỏi.
Trong khoảng thời gian này, đơn hàng nghiệp vụ của nhà họ Tống, gần như là đối tượng trọng điểm của tất cả các doanh nghiệp ở thành phố Nam Hoàng. Nếu như có thể bắt được, vậy ít nhất cũng có thể kiếm được hơn một trăm triệu.
Thẩm Thanh Nga cũng đem trọng điểm đặt ở trên này, đối với một công ty tổng tài sản chỉ có một tỷ mà nói, nếu có thể kiếm được một trăm triệu trên một đơn hàng. Đây tuyệt đối được coi là đơn đặt hàng rất lớn, cho nên gần đây Thẩm Thanh Nga cũng luôn muốn cố gắng lấy được đơn đặt hàng này.
“Tám giờ sáng, tập đoàn Tống thị bên kia gửi fax.” Thư ký vừa nói, vừa đưa fax cho Thẩm Thanh Nga. “Nhà họ Tống bày tỏ, đơn đặt hàng lần này sẽ không tính đến tập đoàn Thẩm thị. Theo nhân viên nội bộ bên nhà họ Tống tiết lộ, đơn đặt hàng lần này, sẽ có khả năng lựa chọn giữa nhà họ Lý và nhà họ Bạch.”
Thẩm Thanh Nga nhìn tờ fax, nhất thời cả người giống như một quả bóng xì hơi tựa vào ghế văn phòng, trên khuôn mặt tinh xảo kia lộ ra biểu tình vô cùng mất mát.
Nhà họ Lý cùng nhà họ Bạch đều là những tập đoàn xếp thứ hai và thứ ba. Nhà họ Tống lựa chọn tập đoàn có thực lực có tài lực, điều này cũng không có gì đáng trách.
Chỉ là, làm cho Thẩm Thanh Nga vô cùng không cam lòng, dù sao cũng là một trăm triệu đó!
Đúng lúc này, điện thoại cố định của Thẩm Thanh Nga vang lên.
Nhận điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh của cụ ông Thẩm Thẩm Tính. “Thanh Nga, đơn đặt hàng của nhà họ Tống hình như hôm nay ra kết quả cuối cùng rồi phải không?”