Chương 7
“Đừng lo lắng, tôi nhất định có cách giải quyết!” – Trần Nhậm nói, nếu như ông Tống mắc phải những bệnh khác, có lẽ anh ấy thực sự sẽ gặp rắc rối, nhưng anh ấy đã biết rõ như lòng bàn tay về chứng trật cột sống ở lưng, mặc dù anh ấy rất coi thường Giang Dĩ Minh, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy Giang Dĩ Minh dùng lực vỗ vào lưng của cụ ông họ Thẩm, Trần Nhậm cũng học được.
Hôm qua ở nhà đã bị mất mặt, hôm nay nếu ông Tống khỏi bệnh, về nhà nhất định sẽ có thể ngẩng cao đầu!
Hơn nữa, mặc dù nhà họ Thẩm kinh doanh rất rộng rãi ở thành phố Nam Hoàng, nhưng lại kém xa nhà họ Tống, đặc biệt là nhà họ Thẩm, gần đây họ đang muốn thúc đẩy quan hệ hợp tác với nhà họ Tống, nhưng nhà họ Tống lại xem thường nhà họ Thẩm, cho nên mục đích ấy đã không đạt được.
Nếu chữa khỏi bệnh cho ông Tống, tạo mối quan hệ vui vẻ với ông ấy, thuận lợi kêu gọi được sự hợp tác, thì anh sẽ là một đại anh hùng của nhà họ Thẩm!
Lúc đến phòng cấp cứu, Trần Nhậm nhìn thấy ông Tống nằm ở đây, vẻ mặt đau khổ, tình hình cũng không khác gì cụ ông họ Thẩm tối hôm qua!
“Ông Tống, tôi ở đây để chữa lành chứng trật cột sống cho ông!” – Trần Nhậm nhanh chóng bước tới, hưng phấn nói.
“Anh là …” Tống Đại Thiên, con trai của ông Tống nhíu mày hỏi.
“Đây là bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình của chúng tôi, Trần Nhậm” – Phó viện trưởng lập tức giải thích: “Anh ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Hãy để anh ấy phụ trách, chắc chắn sẽ khỏi bệnh!”
“Được rồi, vậy làm phiền anh!” – Tống Đại Thiên nói với Trần Nhậm.
“Bắt đầu thôi!” Trần không chần chừ gật đầu, sau đó duỗi tay ra, dùng sức vỗ mạnh vào lưng ông Tống!
“Aaa!!!”
Ông Tống đột nhiên hét lên một tiếng!
“Chuyện gì vậy?” Tống Đại Thiên cau mày hỏi.
Trần Nhậm bật cười nói khi thấy cụ ông Tống có phản ứng giống cụ ông Thẩm ngày hôm qua: “Không sao, bình thường thôi, tôi đảm bảo, ông ấy sẽ sớm ổn thôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Trần Nhậm, Tống Đại Thiên bán tín bán nghi gật đầu.
Tuy nhiên, đã gần 5 phút trôi qua, cụ ông họ Tống vẫn không thuyên giảm chút nào, thay vào đó là cơn đau ngày càng nghiêm trọng, toàn thân bắt đầu run lên dữ dội, thậm chí sắc mặt tái nhợt trắng bệt như tờ giấy.
“Tại sao cụ ông vẫn không khá lên chút nào?” – Tống Đại Thiên sốt sắng hỏi.
“Ừ, sao vẫn chưa ổn?” – vẻ mặt Trần Nhậm cũng khó hiểu, ngày hôm qua Giang Dĩ Minh vỗ lưng cho cụ ông họ Thẩm, khoảng một phút là khỏi rồi. Nhưng bây giờ đã năm phút trôi qua rồi, tại sao lại như vậy? Có gì không đúng sao?
“Chắc là vừa rồi dùng sức không đủ, tôi sẽ thử lại!” Trần Nhậm vừa nói, anh ta giơ tay lên và vỗ vào lưng cụ ông họ Tống một lần nữa.
“Aaa!!!” – Cụ ông họ Tống lại hét lên một tiếng.
Đồng thời, với tiếng hét thảm thiết này, ông cụ họ Tống đã hôn mê bất tỉnh!
“Bất tỉnh rồi? Tại sao ba tôi lại bất tỉnh?” – Tống Đại Thiên vô cùng tức giận khi thấy cụ ông đã bất tỉnh nhân sự, ông ấy túm lấy cổ áo Trần Nhậm, rống to.
“Tôi, tôi cũng không biết …” – lúc này Trần Nhậm thực sự rất hoảng sợ, không phải Giang Dĩ Minh mới làm như thế ngày hôm qua sao? Tại sao sau khi vỗ lưng xong thì cụ ông họ Thẩm vẫn ổn, nhưng sau khi anh ấy vỗ lưng thì ông lão họ Tống lại không hề khỏa lên, mà khi anh vỗ lưng thì cụ ông họ Tống lại hôn mê?