Chương 16
Mẹ của Thẩm Thanh Nga là Trương Mộng, cũng nháy mắt với Thẩm Thanh Nga, nhỏ giọng nói: “Thanh Nga, con làm cái gì vậy? Ông nội con nhiều lần dặn dò con đừng mang đồ bỏ đi này tới đây, con còn mang tới đây làm cái gì? Mất mặt không?”
Thẩm Thanh Nga lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, cũng không để Giang Dĩ Minh rời đi. Mà ngồi xuống, nhìn về phía Trần Nhiệm, hỏi: “Trần Nhiệm, hôm nay thân thể ông cụ Tống Cao Lai là anh cứu?”
“Thẩm Thanh Nga, ý cô là sao?” Hà Linh Lâm nghe vậy, lập tức hét lên nói: “Không phải là Trần Nhiệm thì ai? Cô nói với tôi rõ ràng, cô hỏi vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Vừa lúc đó, một người làm chạy tới, nói: “Lão gia, ngài Tống Đại Thiên nhà họ Tống đã tới cửa rồi!”
“Được rồi, các người cũng đừng cãi nhau nữa!” Ông cụ Thẩm hét lớn một tiếng, nói: “Đi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nghênh đón Tống Đại Thiên.”
Nói xong, ông cụ Thẩm, đứng lên trước, đi ra ngoài.
Đi hai bước, quay đầu lại nhìn về phía Giang Dĩ Minh, nói: “Trong chốc lát, cậu tốt nhất là ngậm miệng lại không nói chuyện đừng để mất mặt!”
Nói xong, ông cụ Thẩm rất nhanh đi ra ngoài.
Người của nhà họ Thẩm cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Đi ra ngoài nhà vừa vặn nhìn thấy Tống Đại Thiên đi vào.
“Đại Thiên à, có vài ngày không nhìn thấy cậu rồi!” Nhìn thấy Tống Đại Thiên, ông cụ Thẩm cười ha hả đi lên trước, vươn tay, cùng Tống Đại Thiên bắt tay.
“Chú Thẩm, chú nói như vậy chính là đang trách tội cháu không đến thăm chú.” Tống Đại Thiên cười ha hả, nói.
“Vậy sau này cậu sẽ đến xem lão già như tôi đó!” Ông cụ Thẩm cười nói.
“Sau này, cháu nhất định thường xuyên đến! Tống Đại Thiên cười nói: “Chẳng qua, chú Thẩm hôm nay thật đúng là cảm tạ con rể nhà chú, nếu không có anh ta, ông cụ hôm nay có thể sẽ phiền toái rồi!”
“Trần Nhiệm, lại đây!” Ông cụ Thẩm nhất thời quay đầu vẫy vẫy tay vớiTrần Nhiệm, nói.
Sau khi biết Tống Đại Thiên đến, cả người Trần Nhậm mất hồn mất vía, lúc này vừa nghe ông cụ Thẩm gọi anh, cả người anh sợ tới mức run lên.
Nhưng mà, bị người khen lâu như vậy, anh cũng chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước.
“Đại Thiên à, nhà chúng tôi có Trần Nhậm là bác sĩ, nghề bác sĩ chính là cứu người và chữa thương, nó cứu ông cụ nhà cháu, đó cũng chỉ là làm công việc của mình mà thôi. Lần này cháu đến tận cửa cảm ơn, thật sự là quá khách khí.” Ông cụ Thẩm ha hả cười nói. Chẳng qua trong lời nói cũng là lộ ra sự kiêu ngạo.
“Đúng đó, Đại Thiên!”” Lúc này Hà Linh Lâm cũng cười nói: “Trần Nhậm nhà chúng ta y thuật rất tốt, tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ chủ nhiệm, nó có thể cứu ông cụ Tống đó cũng là phúc khí của nó!”
Tống Đại Thiên lúc này nhướng mày, nhìn về phía Trần Nhậm, nói: “Tại sao lại là anh?”
“Tống, ngài Tống…” Nghe Tống Đại Thiên nói chuyện, Trần Nhậm sợ tới mức cả người run rẩy, nói chuyện lắp bắp.
Tống Đại Thiên quay đầu nhìn về phía ông cụ Thẩm, nói: “Chú Thẩm, chú cho rằng là Trần Nhậm này cứu ông cụ nhà cháu đúng không?”
“Đúng!” Ông cụ Thẩm gật gật đầu, nói: “Trần Nhậm là bác sĩ duy nhất của nhà họ Thẩm chúng tôi, hơn nữa còn làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Nam Hoàng…”
“Hừ!” Tống Đại Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu hôm nay là Trần Nhậm đến cứu ông cụ nhà chúng tôi, chỉ sợ cả đời này của tôi cũng không nhìn thấy ông cụ nhà chúng tôi nữa!”
“Hả?” Ông cụ Thẩm nghe vậy sửng sốt, nói: “Không phải nó sao?”