Chương 6
Cho dù nghe theo lời khuyên của ba, Thẩm Thanh Nga đồng ý kết hôn với Giang Dĩ Minh, nhưng sau một năm, cô vẫn để Giang Dĩ Minh ngủ một mình dưới đất mỗi đêm, thậm chí hai người còn không nắm tay nhau!
Nhìn thấy dáng vẻ mộng nước dưới lớp áo ngủ lụa, làn da trắng như tuyết lộ ra một phần của Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh không chịu nổi mà nuốt một ngụm nước bọt.
Kiếp trước anh là Tiên Tôn, cũng có một người vợ xinh đẹp như tiên nữ, nhưng so với Thẩm Thanh Nga thì vẫn kém hơn một chút, nhất là Thẩm Thanh Ngang vừa tắm xong, giống như đóa sen nở rộ trên mặt nước, khiến Giang Dĩ Minh thậm chí còn say đắm hơn, khiến cho anh có cảm giác muốn xông đến vác cô ấy đi.
Đẹp quá đi mất!
Cùng lúc đó, Giang Dĩ Minh tức giận mắng mỏ tên Giang Dĩ Minh trước đó, mẹ kiếp, anh đúng là một thằng dở tệ, kết hôn một năm rồi, còn chưa ngủ chung với vợ mình đêm nào, thật sự quá vô dụng!
Mặc dù Thẩm Thanh Nga đẹp không thể tả, trong lòng Giang Dĩ Minh cũng rất rạo rực, nhưng Giang Dĩ Minh cũng không phải một thằng tồi, dù sao bây giờ anh cũng là chồng của Thẩm Thanh Nga, anh muốn cô ấy phải chủ động gọi anh lên giường ngủ.
“Được, vậy đi ngủ thôi!”
Giang Dĩ Minh lấy chăn bông và ga trải giường từ trong tủ ra, đặt xuống đất rồi đi ngủ.
Tái sinh…
Sở dĩ Giang Dĩ Minh, người được tôn là Tiên Tôn, lại tái sinh là nền tảng tu luyện của anh ta hồi đó bất ổn định, dẫn đến thực lực của anh ta ở vị trí Tiên Tôn vẫn còn lung lay không vững, sau đó trong một lần luyện tập, anh ta dường như tẩu hỏa nhập ma và phát nổ mà chết.
Sau đó anh lựa chọn tái sinh, làm lại từ đầu, chậm rãi tu luyện thật chắc, từng bước từng bước đi lên địa vị Tiên Tôn.
Tuy rằng rất khó chịu khi bị mắng là đồ vô tích sự ngay khi vừa mới tái sinh, nhưng ai lại cảm thấy rất hứng thú khi phải ngủ ở trên mặt đất như anh. Thẩm Thanh Nga không để cho anh ngủ trên giường, điều này lại khiến anh cảm thấy như vậy còn kích thích hơn rất nhiều so với việc trực tiếp cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh.
Ít nhất, từng bước từng bước chinh phục cô ấy mới chính là điều kích thích nhất.
Lúc này Giang Dĩ Minh mới cảm thấy cuộc sống tái sinh này có chút thú vị!
…
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Tâm trạng Trần Nhậm rất tồi tệ khi đi làm vào ngày hôm sau, hôm qua đã bị Giang Dĩ Minh tát vào mặt khiến anh cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy không còn mặt mũi gặp gỡ mọi người.
“Trần Nhậm, sao bây giờ anh mới đến? Nhanh lên, có một bệnh nhân cần cấp cứu!” – Vừa lúc Trần Nhậm bước vào phòng làm việc, phó viện trưởng đã nhanh chóng chạy tới và nói với anh.
“Bị bệnh gì vậy?” – Trần Nhậm hỏi
“Cụ ông nhà họ Tống!” – Phó viện trưởng vội vàng đáp. “Cụ ông họ Tống đã vô tình bị thương ở lưng khi tập Thái Cực Quyền hồi sáng. Ông ấy đã được đưa đến bệnh viện. Kiểm tra thì phát hiện cột sống bị trật. Anh hãy nhanh chóng đến kiểm tra xem. Tôi cho anh hay, thân phận của cụ ông họ Tống này anh cũng biết, ông ấy là người giàu nhất thành phố Nam Hoàng của chúng ta, nếu anh có thể chữa khỏi cho ông ấy, trong nhà họ Thẩm, anh cũng càng có tiếng nói!”
“Trật cột sống lưng? Được rồi, tôi đi ngay đây!” Trần Nhậm nghe vậy mừng rỡ nói: “Phó Viện Trưởng, đừng lo lắng, bệnh khác tôi có thể không xử lý được, nhưng chuyện trật khớp lưng cột sống này, tôi hứa sẽ có thể chữa được!”
“Đừng coi nhẹ nó, chàng trai trẻ. Nếu không chữa được, ông Tống sẽ đổ lỗi cho anh, và anh có thể sẽ mất chức!” – Vị phó viện trưởng thận trọng nói.