Chương 10
“Kinh doanh thì thôi đi, em không có khí thế mạnh như chị đâu.”
“Vậy cũng được, một tháng chị cho em 100 triệu đô, lại thuê mấy người vệ sĩ và người hầu lại đây, em muốn làm gì thì làm.”
Ninh Vũ Phi ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, vậy thì em thành bám váy mất rồi còn gì?”
Bỗng nhiên Liễu Việt Yến đặt đũa lên bàn, quyết đoán nói: “Bám váy thì sao? Em chính là sư đệ mà chị yêu thương nhất, chỉ có mình em được bám váy chị thôi, để chị xem đứa nào dám nói!”
Thấy sư tỷ nổi giận, Ninh Vũ Phi nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Sáu Út, em dự tính sẽ làm gì?”
“Em chưa biết nữa.”
“Việc em muốn làm nhất là gì?” Liễu Việt Yến hỏi: “Sư tỷ sẽ thực hiện nguyện vọng giúp em.”
Ninh Vũ Phi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực ra em vẫn muốn được trải nghiệm cuộc sống ở sân trường.”
“Muốn đi học à? Một tháng nữa em 20 tuổi rồi, được, chị sẽ thu xếp cho em ra nước ngoài du học nhé?”
“Nước ngoài thì khỏi, em ở thành phố Ngọc Trai này đi.”
Liễu Việt Yến cau mày, nghiêm túc hỏi: “Em muốn ở lại để điều tra chuyện năm đó hả?”
“Vâng. Đó là ác mộng của em. Không thể để cả nhà em chết không rõ ràng.”
“Được rồi, em cũng trưởng thành rồi, là lúc làm ra sự lựa chọn của bản thân, chị cũng không khuyên em nữa.”
Đến buổi trưa, Liễu Việt Yến thuê một bà thím nấu ăn cho Ninh Vũ Phi, cô còn công việc cần xử lý nên rời đi trước. Chẳng qua trước khi đi, cô lấy một vị trí chiêu sinh đặc thù cho Ninh Vũ Phi, còn nói những sư tỷ khác cũng sẽ tới thăm anh, khiến Ninh Vũ Phi rất mong chờ.
“Cậu chủ, trưa nay cậu ăn cơm chưa? Để tôi nấu cho cậu nhé?”
Bà Ngô là một người phụ nữ gia đình chân chính, mặc dù đã bốn năm mươi tuổi, nhưng có thể nấu rất nhiều món ăn thơm ngon.
“Không cần, bây giờ tôi phải đến trường, sau này bác cũng đừng gọi tôi là cậu chủ nữa, cứ gọi tôi là Vũ Phi đi.”
“Vậy thì không được đâu. Tôi chỉ người hầu hèn mọn thôi.” Bà Ngô nói.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Không sao đâu, tôi mới từ nông thôn lên đây, cũng chẳng phải là cậu chủ nhà giàu gì, bác cứ gọi tôi là cậu chủ làm tôi không quen.”
“À, vậy được rồi.”
Cả đời bà Ngô đều hầu hạ người trong gia tộc lớn, toàn gặp những cậu ấm cô chiêu nuông chiều từ bé, tính cách ngạo mạn, không ngờ cậu chủ này lại rất khác biệt.
Ninh Vũ Phi thu dọn một chút rồi đi đến trường.
Đại học Long Diệu – trường đại học quý tộc của thành phố Ngọc Trai. Những người thi đậu trường này trừ những nhân tài xuất chúng thì chỉ còn lại con cháu của các gia đình giàu có ở thành phố Ngọc Trai.
Trước kia Ninh Vũ Phi ở trên núi, luôn hướng tới cuộc sống vườn trường. Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng được như ước nguyện.
Ninh Vũ Phi chậm rãi bước vào cánh cổng đại học tráng lệ. Hôm nay là cuối tuần, cho nên anh cần tìm viện trưởng báo danh.
“Khoan đã, cậu là sinh viên trường này hả?” Bảo vệ cửa chặn Ninh Vũ Phi lại, không kiên nhẫn hỏi.
Ninh Vũ Phi đáp: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây, đang định vào trường báo danh.”
“Thằng nhóc này, cậu chẳng biết nói dối gì cả, ăn mặc như cậu thì sao có thể là sinh viên trường này. Đừng cho là tôi không biết cậu muốn vào đây quấy rối. Mau cút đi! Đừng ép tôi đuổi cậu ra!”