• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

“Chú, cháu đã về rồi!”

Sau khi dẫn Ninh Vũ Phi vào nhà, Lưu Lập Quốc nhanh chóng thu dọn đống văn kiện lộn xộn trên bàn, nói: “Cháu ngồi đi.”

“Cảm ơn chú.”

“Mấy năm nay cháu đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về?” Lưu Lập Quốc sốt ruột hỏi.

“Mấy năm nay cháu lớn lên trong vùng núi tỉnh Bắc Xuyên, bây giờ mới về.”

“Về là được rồi, về là được rồi.” Lưu Lập Quốc ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn lệ: “Dòng họ của anh cả không nên tuyệt, bây giờ cháu đã về, chú nghĩ anh cả với chị dâu cũng có thể sáng mắt rồi.”

Ninh Vũ Phi nói: “Chú ơi, chuyện năm đó chú biết chừng nào vậy? Cháu muốn tìm hiểu.” Anh chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

“Hầy, chú cũng không rõ nữa. Lúc chú chạy tới nơi thì bi kịch đã diễn ra rồi.” Lưu Lập Quốc đỏ vành mắt nói. Sau đó ông ấy lại bảo: “Mặc dù chú không biết là kẻ nào làm, nhưng chú không hy vọng cháu đi điều tra đâu, cháu hiểu chưa? Cháu là dòng độc đinh của nhà họ Ninh, trọng trách trên vai rất nặng nề.”

“Vâng, cháu biết.”

Lúc này, một người phụ nữ bước vào nhà, chỉ mặc quần áo ở nhà giản dị, sắc mặt hơi vàng vọt, đây là vợ của Lưu Lập Quốc, tên là Trần Ngọc Thủy. Lưu Lập Quốc vui vẻ nói: “Mẹ nó ơi, bà nhìn xem ai tới kìa!”

“Cậu này là ai vậy?” Trần Ngọc Thủy kinh ngạc.

“Thằng bé chính là Ninh Vũ Phi, con trai của anh em Ninh Thiên Hàn của tôi đấy. Cuối cùng tôi cũng tìm được thằng bé rồi!”

Ninh Vũ Phi đứng dậy nói: “Cháu chào cô.”

Nghe vậy, sắc mặt Trần Ngọc Thủy trở nên gượng gạo, hiển nhiên rất chán ghét thân phận của Ninh Vũ Phi.

“Bà bày ra sắc mặt gì thế hả? Còn không mau đi nấu mấy món ăn! Tôi muốn tán gẫu với Ninh Vũ Phi.” Lưu Lập Quốc nói.

“Ừ, ngồi đi.” Trần Ngọc Thủy không thích Ninh Vũ Phi tới nhà mình, nhưng cũng không thể làm chồng mình mất mặt, đi vào bếp bắt đầu nấu ăn, nấu cơm.

Sau đó lại là một cô gái vào nhà, đeo túi xách quai chéo kiểu nữ, mặc váy đầm. Lưu Hà Đình trông xinh đẹp, lại thêm trang điểm nên cũng là mỹ nhân, cao 1m65, mang giày cao gót vào cũng được coi là thướt tha.

“Hà Đình về rồi đấy à? Lại đây, ba giới thiệu một người bạn cho con.”

“Ai vậy ba?”

Lưu Lập Quốc giới thiệu: “Đây là con trai bạn của ba, tên là Ninh Vũ Phi.” Sau đó ông cũng giới thiệu cho Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi à, đây là Lưu Hà Đình, con gái của chú, xinh đẹp đúng không?”

“Vâng, rất xinh đẹp.”

Ấn tượng đầu tiên của Lưu Hà Đình về Ninh Vũ Phi không tồi, chung quy bạn trai của cô ta còn không đẹp trai bằng Ninh Vũ Phi. Nhưng thấy anh mang đồ vỉa hè, còn mặc quần áo đã bạc màu thì cô ta lập tức không có hứng thú.

“Ờ.” Lưu Hà Đình tùy tiện ứng phó một tiếng.

“Hà Đình, mau vào bếp giúp mẹ một chút.” Giọng nữ vang lên trong bếp kêu Lưu Hà Đình vào trong, hiển nhiên Trần Ngọc Thủy không muốn con gái mình tiếp xúc với Ninh Vũ Phi.

Chẳng mấy chốc đã tới giờ cơm tối. Lưu Lập Quốc nhiệt tình lấy một chai rượu ngon ra chia sẻ với Ninh Vũ Phi. Mẹ con Trần Ngọc Thủy vô cùng bất mãn, nhưng không nói gì thêm, chỉ lo ăn cơm.

“Vũ Phi, cháu mới về đây, còn chưa có chỗ ở, sau này ở đây luôn đi, được không?”

Lưu Lập Quốc vừa dứt lời thì hai mẹ con đã không hài lòng: “Ba nó, nhà chúng ta nhỏ lắm, cho Ninh Vũ Phi ở đây thì tội thằng bé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK