• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

Thế là Ninh Vũ Phi bị dẫn vào một cái container trong kho hàng. Sau khi Ninh Vũ Phi đi vào, lập tức có người đóng cửa container, còn khóa lại. Ninh Vũ Phi chỉ mỉm cười, nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đại ca của bang Hắc Xà muốn mượn sức mình.

Một lát sau, cửa container mở ra, Chó Đen đi vào, đằng sau còn có hai tay đấm cao hai mét. Ninh Vũ Phi thản nhiên hỏi: “Đại ca của mấy người đâu?”

“Đại ca của bọn tao chưa đến, nhưng trước đó, tao phải trả thù trước đã!”

Nghe vậy, ánh mắt Ninh Vũ Phi lạnh lẽo: “Mày cho rằng chúng mày có cơ hội sao?”

“Chết tới nơi rồi mà còn nói ẩu tả! Đánh nó cho tao!”

Hai tay đấm xoa tay đi tới, ngay khi chúng đang định ra tay thì cửa bị đá văng ra, hai người phụ nữ cao gầy mặc tây trang bước vào. Chó Đen kinh ngạc: “Hai người là ai?”

Hai người phụ nữ này rất bình tĩnh, lập tức ra tay, nhanh nhẹn quật ngã hai tay đấm, không cần tốn nhiều sức.

“Chúng mày…” Sắc mặt Chó Đen khó coi như vừa nuốt phải mười ký thịt chuột cống, lập tức cầm gậy xông lên. Một cô gái tóc dài nhảy lên đá xoáy, chỉ một cú đá đã khiến Chó Đen văng xa ba mét. Sau đó hai người tiến lên, cung kính nói với Ninh Vũ Phi: “Mời cậu Ninh.”

Thực ra Ninh Vũ Phi cũng rất kinh ngạc, hai người này sát khí hơi nặng, không phải là người bên cạnh nhị sư tỷ. Chẳng qua mình sẽ biết được nhanh thôi. Họ đi ra container.

Người của bang Hắc Xà bên ngoài đều đã bị hạ gục, còn có một đám phụ nữ cũng mặc tây trang, ánh mắt của mỗi người đều vô cùng sắc bén.

Ninh Vũ Phi gặp được người kia, là một người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm túc. Cô gái mặc tây trang đi tới, nói: “Tướng quân, cậu ta đã tới rồi.”

Người phụ nữ mặc đồng phục xoay người lại, để lộ gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, mỉm cười nói: “Sáu Út, còn nhớ chị không?”

“Tam sư tỷ?” Mắt Ninh Vũ Phi sáng lên.

Lệ Khinh Thiền chính là tam sư tỷ của Ninh Vũ Phi, tính ra đã năm sáu năm không gặp. Lệ Khinh Thiền có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp như tiên, đồng phục nghiêm cẩn trông càng hiên ngang khí khái, cao 1m70. Không ai ngờ được rằng một cô gái xinh đẹp nhường này lại là nữ chiến thần của nước Long Việt, biệt hiệu là Phượng Hoàng Đen.

Ninh Vũ Phi cười nói: “Ra mắt tam sư tỷ!”

Lệ Khinh Thiền đi tới, ôm Ninh Vũ Phi vào lòng: “Sáu Út, tam sư tỷ nhớ em gần chết.”

“Em cũng rất nhớ tam sư tỷ.”

Lệ Khinh Thiền đấm vào ngực Ninh Vũ Phi: “Được đấy, Sáu Út trưởng thành rồi, cao hơn sư tỷ nhiều như thế.”

“Hi hi!” Ninh Vũ Phi cười ngây ngô.

Sau đó Lệ Khinh Thiền nhìn về phía thành viên bang Hắc Xà, lạnh giọng nói: “Sáu Út, em muốn xử lý chúng như thế nào?”

“Bây giờ em không muốn giết người.” Ninh Vũ Phi đi tới hỏi: “Mày chính là đại ca hả?”

“Xin lỗi cậu Ninh, là tôi mắt mù.” Lý Đại Hắc liên tục nói xin lỗi.

Ninh Vũ Phi nói: “Đừng nói nhảm nữa. Lưu Lập Quốc mượn chúng mày bao nhiêu tiền? Tính lợi tức theo ngân hàng luôn đi.”

“Không cần không cần.” Lý Đại Hắc nhanh chóng lắc đầu.

“Nói!”

Lý Đại Hắc nuốt nước miếng: “Chỉ có 5000 đô la, lợi tức 100 đô la.”

“Ừ.” Ninh Vũ Phi xoay người hỏi: “Sư tỷ có tiền mặt không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK