Chương 7
“Đây chính là nữ thần nè. Những người phụ nữ khác ở trước mặt cô ấy quả thực chỉ là gà rừng.”
“Nữ thần, nữ thần đang cười với tôi à?” Các chàng trai đã bị mê hoặc, say mê vì cô ấy.
Liễu Việt Yến khẽ hé môi: “Sáu Út.”
Sáu Út là ai? Mọi người đều ngơ ngác.
Ninh Vũ Phi mỉm cười, đáp: “Sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Cái gì? Sáu Út là đang gọi Ninh Vũ Phi quê mùa ư? Sư tỷ của cậu ta là Liễu Việt Yến của Hằng Vũ Quốc Tế? Họ là sư tỷ đệ ư?
Liễu Việt Yến đi tới, đôi mắt rưng rưng ôm chầm Ninh Vũ Phi. Xa cách nhiều năm, cuối cùng họ cũng được gặp lại nhau.
Chu Hân Tĩnh ngây người, vợ chồng Chu Chính Nam ngây người, tất cả mọi người cũng đều ngây người. Một tên quê mùa đến từ nông thôn, thế mà lại có một sư tỷ là tài phiệt, chẳng phải là vả mặt họ bôm bốp sao?
Chu Chính Nam mau chân đi tới, gió chiều nào che chiều ấy: “Thì ra ngài với Vũ Phi là sư tỷ đệ. Vậy thì sau này chúng ta sẽ là người một nhà rồi.”
“Đúng thế.” Chu Tuệ Chân phụ họa.
Ninh Vũ Phi cười lạnh: “Khi nào chúng ta thành người một nhà?”
“Chẳng phải trước kia sư phụ của cháu đã hứa hôn với chú rồi sao? Chỉ cần cháu với Hân Tĩnh kết làm vợ chồng thì chúng ta sẽ là người một nhà còn gì?” Chu Chính Nam vô liêm sỉ nói.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi cười nói: “Chu Chính Nam, ông biết vừa rồi tôi định tặng ông món quà gì không?”
“Đều là người một nhà, quà cáp có quan trọng đâu. Nhưng mà chú cũng rất mong chờ.” Chu Chính Nam cười nói.
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi giơ tay cho Chu Chính Nam một cái tát, khiến ông ta ngã xuống đất.
“Đây chính là món quà tôi muốn tặng cho ông!”
Người chung quanh đều chấn động. Chẳng phải nói có hôn ước, là người một nhà sao? Sao ngay sau đó con rể lại đánh ông trượng? Thế này là thế nào?
Liễu Việt Yến không dao động. Cô biết sư đệ của mình làm vậy là có nguyên nhân, cô không cần phải hỏi.
“Ba?”
“Bố nó?”
Hai mẹ con đỡ Chu Chính Nam đứng dậy, căm tức nhìn Ninh Vũ Phi, không rõ tại sao đối phương lại ra tay. Nhưng kỳ lạ là Chu Chính Nam không giận mà còn ôm mặt, áy náy nói: “Vũ Phi, cháu đánh hay lắm, chú không nên bao nhiêu năm qua không liên lạc với cháu. Đáng nhẽ chú nên sớm đón cháu tới đây sống những ngày sung sướng mới đúng.”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi bật cười. Loại người vô liêm sỉ đúng là giỏi diễn kịch. Không tặng giải Oscar cho ông ta thì thật là không trọng dụng nhân tài.
Chu Hân Tĩnh đi tới, chủ động nắm tay Ninh Vũ Phi, đáng thương nói: “Anh Vũ Phi, ba em làm sai rồi, anh đừng giận ba em.”
“Cô Chu, lúc nãy vừa gặp mặt, cô còn chửi tôi là đồ quê mùa cơ mà?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Em… sai rồi.” Cũng không phải Chu Hân Tĩnh biết mình có hôn ước với Ninh Vũ Phi nên chủ động a dua, hoàn toàn là vì cô ta coi trọng mấy món quà váy lưu ly Misha, vòng tay cùng với kim cương Nam Phi kia.
“Tránh ra!”
Ninh Vũ Phi thay đổi vẻ cợt nhả ban đầu, khí thế sắc bén như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng đáng sợ. Sắc mặt Chu Hân Tĩnh tái nhợt, không dám tiến lên thêm một bước, không hiểu tại sao Ninh Vũ Phi đột nhiên như biến thành một người khác.