Chương 24
“Chẳng lẽ là Sáu Út đưa mình về?” Lệ Khinh Thiền xoay người, cầm di động selfie, sau đó gửi vào group chat, còn kèm theo tin nhắn: “Sáu Út thật tri kỷ, chị uống say còn đưa chị về nhà, đích thân chăm sóc cho chị nữa chứ”.
Tin nhắn liên tục vang lên. Đầu tiên là Lâm Thanh Tiêu: “Chết tiệt! Bị chị giành trước rồi!”
Hoa Nùng Yêu: “Tam sư tỷ, Sáu Út còn nhỏ, sao chị lại cho em ấy uống rượu? Không tốt cho em ấy đâu.”
“Con bé chết tiệt kia, dám mặc váy ngủ của chị, muốn ăn đánh phải không?” Nhị sư tỷ Liễu Việt Yến nói.
Thấy những tin nhắn này, Lệ Khinh Thiền cười đắc ý, viết: “Mấy người hâm mộ ghen tỵ tui thôi. Không nói nữa, tui đi chơi với Sáu Út đây.”
Lệ Khinh Thiền ném di động sang một bên, lại tìm một bộ quần áo vừa người trong tủ, mặc vào rồi đi ra ngoài.
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Bà Ngô nói.
“Sáu Út đâu?” Lệ Khinh Thiền hỏi.
“Hôm nay là thứ hai, Vũ Phi phải đi học.”
“Đi học ư?”
“Vâng!”
Vừa rồi Lệ Khinh Thiền không nhìn đồng hồ, trực tiếp ngủ quên, cho nên chỉ ăn một chút rồi rời khỏi biệt thự.
Ninh Vũ Phi đang trên đường đến đại học Long Diệu, tay cầm bánh bao với sữa đậu nành mua ở vỉa hè, vui vẻ đi bộ.
“Két!!!” Bỗng một chiếc Maserati màu hồng thắng vội, sau đó một ông lão hơn sáu mươi tuổi ngã xuống.
“Rột!” Ninh Vũ Phi hút sữa đậu nành nhìn cảnh này, âm thầm kinh ngạc, rõ ràng chiếc xe kia không tông trúng, sao đầu gối lại đổ máu thế kia? Chẳng lẽ thời đại này người già trong thành phố còn biết chơi hơn cả trẻ con ở nông thôn?
Chủ xe Maserati màu hồng là Tư Đồ Y Nhạn. Rõ ràng vừa rồi là đèn xanh, một ông lão tự dưng chui ra, hình như mình tông trúng ông ấy. Nhưng xe cô có hệ thống cảm ứng phanh gấp, theo lý thuyết thì sẽ không tông trúng. Cho nên Tư Đồ Y Nhạn kết luận đối phương ăn vạ.
Nếu đã là ăn vạ thì cô không cần phải quan tâm.
Tư Đồ Y Nhạn đang định lái xe rời đi thì ông lão ngã xuống hô lên: “Tông người kìa! Tông người kìa!”
Những người không rõ lý lẽ chung quanh đều bu lại. Còn tưởng chỉ là ăn vạ mà thôi, nhưng thấy miệng với đầu gối của lão già này đều chảy máu thì họ cho rằng Maserati tông trúng lão già.
“Ui cha, đau chết mất…” Lão già nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.
Tư Đồ Y Nhạn hoảng hốt. Người chung quanh bắt đầu chỉ trỏ vào cô, vây chung quanh chật như nêm cối khiến cô không đi đường.
Lúc này, một tên đầu trọc đi tới đập cửa sổ, hung ác quát: “Xuống xe! Không xuống xe đúng không?”
Tư Đồ Y Nhạn đành phải xuống xe. Đám đàn ông đều mắt sáng lên, gã đầu trọc cũng sửng sốt, con gái nhà giàu thời nay đều xinh đẹp đến thế sao?
“Cô tông trúng người biết không?” Gã đầu trọc liếm môi.
“Ông ta ăn vạ!” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Gã đầu trọc đi tới, chỉ vào vết thương chảy máu của lão già, nói: “Người giàu có các cô thì có thể khinh rẻ sinh mạng hả? Cô nhìn xem có phải xe cô dính máu không?”