• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4

Kết quả bảo vệ không thèm xem, cầm dùi cui chống ngực Ninh Vũ Phi: “Mau cút đi, đừng làm bẩn tay bọn tao.”

“Các anh không tin thì tôi, để tôi tự đi tìm Chu Chính Nam.”

Hai tên bảo vệ chặn lại, hung ác nói: “Mau cút đi! Đừng tự rước lấy nhục nữa!”

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đắt tiền, chải chuốt tóc tai tỷ mỉ, coi như đẹp đẽ bước tới, thản nhiên liếc Ninh Vũ Phi. Bảo vệ nói: “Cậu Lý, tên này bảo mình là vị hôn phu của cô chủ, đúng là nực cười.”

“Còn bảo là ông chủ Chu đích thân mời cậu ta nữa chứ.”

Ninh Vũ Phi nhìn hai người: “Tôi nói thật mà, tôi có hôn ước làm chứng.”

“Để tôi xem.” Lý Thành Sơn nói. Ninh Vũ Phi đưa cho anh ta. Lý Thành Sơn mở ra xem, bên trên đúng là viết rõ ràng, bên dưới còn có chữ ký của Chu Chính Nam.

“Tôi nói đúng chưa? Giấy trắng mực đen rõ ràng nhé.” Ninh Vũ Phi nói.

Lý Thành Sơn mỉm cười nói: “Đây là giả. Sao Hân Tĩnh lại có hôn ước với một thằng nông dân như cậu chứ?”

Nói xong, anh ta muốn xé hôn ước, nhưng anh ta kinh ngạc phát hiện mình không thể xé thứ nhìn như tờ giấy này.

“Đuổi cậu ta ra ngoài!” Lý Thành Sơn tức giận mắng.

Hai tên bảo vệ lập tức muốn đẩy Ninh Vũ Phi ra. Nhưng chúng phát hiện chúng không thể đẩy thân thể gầy gò của Ninh Vũ Phi ra ngoài, thậm chí chân cũng không nhúc nhích một phát.

“Các người tránh ra!” Lý Thành Sơn kêu hai tên bảo vệ tránh ra, sau đó giơ chân lên đạp. Nhưng anh ta không ngờ Ninh Vũ Phi cũng giơ chân lên, hai người va chạm, Lý Thành Sơn kêu thảm thiết rồi văng ngược ra ngoài, xa khoảng ba mét, ôm đùi phải lăn qua lăn lại, hiển nhiên đã gãy xương.

Ninh Vũ Phi vẫn đứng yên tại chỗ không hề hấn gì, nói: “Chậc chậc chậc, không có bản lĩnh gì mà còn đòi đánh người à?”

Cảnh tượng này khiến người chung quanh đều vây quanh lại đây, thu hút người nhà họ Chu. Thấy cảnh này, Chu Chính Nam chen ra đám đông, thấy cháu của mình bị đánh, ông ta giận dữ mắng: “Cậu làm hả?”

“Ông chủ, chính là thằng nhóc này. Nó chẳng những xông vào trang viên, cậu Lý uổng công khuyên bảo nó mà nó còn đánh gãy chân cậu Lý.” Bảo vệ chỉ vào Ninh Vũ Phi nói.

“Cậu là ai? Có biết đêm nay là ngày lành của nhà họ Chu không hả?” Chu Chính Nam quát lên.

Ninh Vũ Phi cười khinh thường, hỏi: “Ông là Chu Chính Nam, cha của Chu Hân Tĩnh hả?”

Nghe vậy, Chu Chính Nam quan sát Ninh Vũ Phi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là… Ninh Vũ Phi?”

“Đúng rồi, tối nay tôi đến để…”

“Ha ha ha, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi chờ cậu rất lâu.” Ninh Vũ Phi đang định nói chuyện thì Chu Chính Nam lại cười đi tới, ôm vai Ninh Vũ Phi nói: “Đừng nói gì hết, đã lâu không gặp, chúng ta từ từ bàn chuyện.”

“Ừ!”

Chu Chính Nam kêu người hầu đưa Lý Thành Sơn tới bệnh viện, sau đó dẫn Ninh Vũ Phi vào biệt thự. Vừa lúc thấy Chu Hân Tĩnh đi ra, khuôn mặt rất xinh đẹp, mặc váy dài trắng như tuyết, giống một nàng công chúa.

“Ủa ba, đây là ai vậy?” Chu Hân Tĩnh hỏi.

“Đây là con trai của một ông bạn năm xưa của ba, tới đây nương tựa chúng ta.”

Ninh Vũ Phi mỉm cười nói: “Chào cô, tôi là…”

“Đồ quê mùa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK