Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phủ Minh Vũ nhìn Âu Dương Băng Băng trước mắt, cảm thấy có chút xa lạ, cô không còn dễ thương như xưa nữa.

” Không đồng ý thì thôi, đừng làm khó cô ấy nữa, chúng ta không cần phải đồng ý yêu cầu vô lý của bên đó nữa, thực ra vẫn có thể nghĩ cách khác.” Hoàng Phủ Minh Vũ muốn loại bỏ kế hoạch mà Âu Dương Băng Băng đã đưa ra.

Đỗ Ngạo Bạch không cần nhiều thời gian để suy nghĩ, điều kiện gia đình tuy bình thường nhưng IQ của cô vẫn đang hoạt động, vả lại kiếm tiền bằng chính đôi tay mình, sống cuộc sống mình vừa ý, chẳng lẽ không thơm hơn à? Chẳng lẽ không giàu sau một đêm thì phải xấu hổ chắc?

” Tôi đề nghị cô xem lại điều khoản trong hợp đồng một lần nữa, nói thật lòng đây là điều mà rất nhiều người mơ ước đấy.” Âu Dương Băng Băng mặc đồ ngủ, nhấc ly rượu vang trên bàn lên lắc nhẹ nói

” Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng những thứ này không phải điều tôi theo đuổi trong cuộc đời” Đỗ Ngạo Bạch nói xong, tâm trang hoặc có lẽ bản thân khó mà lí giải được, nhưng mà Đỗ Ngạo Bạch vẫn sợ mình ở đây lâu quá sẽ bị tẩy não, nên muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc đi ra đến cửa, bỗng nhiên điện thoại cô reo lên, là mẹ kế gọi đến ” Ngạo Bạch, cô mau đến bệnh viện đi, bố cô ông ấy không ổn rồi…”

Đỗ Ngạo Bạch còn chưa thoát khỏi cám dỗ từ vụ kết hôn giả và số tiền lớn vừa rồi, bỗng nhiên nhận được tin dữ này cả người nhanh chóng suy sụp.

Âu Dương Băng Băng nghe tin gia đình Đỗ Ngạo Bạch xảy ra chuyện, thầm nghĩ ông trời đang giúp mình mà. Cô ta nhanh chóng đề nghị ” như thế này, Minh Vũ em lái xe đưa cô ấy đến đó! Gia đình người ta xảy ra chuyện, chúng ta cũng không thể thờ ơ vô tâm được, vả lại lúc này sợ không bắt được xe.”

Hoàng Phủ Minh Vũ nghe xong gật đầu đi ra ngoài, lúc này Đỗ Ngạo Bạch cũng chẳng quan tâm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm bố vì vậy liền đồng ý!

Trên đường đi, Hoàng Phủ Minh Vũ cũng đi hết tốc độ vượt qua mọi trở ngại, nét mặt Đỗ Ngạo Bạch hết sức nghiêm trọng, 2 người một câu cũng chẳng nói. Cuối cùng, chuyến đi phải mất một tiếng đồng hồ, Hoàng Phủ Minh Vũ chỉ cần 20 phút đã tới nơi.

Đỗ Ngạo Bạch xuống xe nói cảm ơn, sau đó đi thẳng đến khu theo dõi đặc biệt mà chẳng ngoái đầu lại.

” Bố, bố, bố nhìn con này, bố mở mắt ra nhìn con này!” Đỗ Ngạo Bạch thấy người bố hôn mê trước mặt mình bị cắm nhiều ống dẫn như vậy liền khóc lớn.

” đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi vừa đi khỏi bố vẫn tốt lắm mà, sao tự nhiên lại như thế này! ” Đỗ Ngạo Bạch hỏi

Mẹ kế bên cạnh càng tức giận nói: ” cô hỏi tôi làm gì, tôi cũng chẳng hại ông ấy, tôi biết làm sao được, bố cô vừa ra khỏi cửa thì bỗng nhiên ngất xỉu, số tôi đúng khổ quá mà, đang đâu gả cho một ông già, ai mà nghĩ tới lại đoản mệnh như vậy.”

Đỗ Ngạo Bạch nhìn mẹ kế trước mắt, hận không thể tiến lên cho bà ta hai cái bạt tai, nhưng cô phải khống chế lại, cô biết rằng nói cái gì với bà ta cũng vô dụng, vội vàng đi tìm bác sĩ điều trị chính để hỏi cho rõ.

” Cái gì? Ung thư? Ngài nói là ung thư não?” Đỗ Ngạo Bạch không dám tin.

” Đúng vậy, giai đoạn này phải xem ý chí của ông ấy thế nào, người nhà các cô cũng không để ý trước kia ông ấy chắc chắn có triệu chứng, nên đưa đến bệnh viện sớm hơn, bây giờ đã là ung thư giai đoạn cuối rồi! thậm chí có tỉnh lại, dường như cũng không thể…” bác sĩ vừa chỉ vào cộng hưởng từ hạt nhân vừa nói.

” Bác sĩ, vậy khi nào bố tôi có thể tỉnh lại.” Đỗ Ngạo Bạch không dám tin mọi việc đang xảy ra.

” Ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng khi nào tỉnh lại vẫn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân!” Bác sĩ trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang