Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ, bạch y thiên sứ, chẳng trách anh ta lại có khí chất thần tiên như vậy. Người không biết khéo còn tưởng là thần tiên trên trời hạ phàm độ kiếp ấy chứ! Đỗ Ngạo Bạch nghĩ bụng hôm nay vận may của mình không tồi nha, vừa mới đụng phải một phú nhị đại, giờ lại là một vị bác sĩ tiên khí ngút trời thế này.

” Tôi không sao, không, không, không phải, chân tôi đau quá” Đỗ Ngạo Bạch nhanh trí, lợi dụng ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.

” Vậy tôi đưa cô đến bệnh viện của chúng tôi nhé!” Anh chàng bác sĩ thấy bộ dạng Đỗ Ngạo Bạch có chút không biết làm sao, nhưng bản thân cũng đã nói rồi, đành phải làm người tốt đến cùng thôi.

Trên đường đi tới bệnh viện, bác sĩ đi một bên cũng không quên nhắc nhở Đỗ Ngạo Bạch đi chậm lại một chút,

” Chân của tôi thực sự đau lắm đó” Đỗ Ngạo Bạch nhìn bác sỹ hờn dỗi nói, trong lòng lại tính toán vẫn phải gọi điện thoại cho người đàn ông phú nhị đại kia để đòi tiền thuốc.

Bác sĩ kiên nhẫn đỡ cô, nụ cười dịu dàng trên mặt

Kết quả kiểm tra cho thấy,không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có chút bầm tím thôi, Đỗ Ngạo Mạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đảo mắt nói với bác sỹ: ” hôm nay thực sự cảm ơn anh, nhưng mà tôi vẫn chưa biết tên của anh! Chẳng lẽ muốn tôi gọi anh là bạch y thiên sứ à?”

” Ha ha ha, là sơ suất của tôi, tôi tên

Bạch Tô Mặc, là bác sĩ điều trị chính ở đây.” Bạch Tô Mặc nhìn Đỗ Ngạo Bạch nói

Thấy nụ cười của Bạch Tô Mặc, tâm tình Đỗ Ngạo Bạch cũng tốt hơn, cô vội nói: ” tình cờ thật đấy, tên chúng ta đều có một chữ Bạch, tôi tên Đỗ Ngạo Bạch, anh gọi tôi Bạch Bạch là được rồi, các bạn của tôi đều gọi tôi như vậy.”

” Bạch Bạch, một cái tên rất đáng yêu ” Bạch Tô Mặc lại cúi đầu cười.

Lúc này, một cô y tá đi tới.

” Bác sĩ Bạch, chủ nhiệm bên kia đang tìm anh đó? Cô y tá liếc mắt về phía Đỗ Ngạo Bạch.

” Tôi còn có chút việc, cô…” Bạch Tô Mặc nhìn Đỗ Ngạo Bạch.

” tôi không sao, anh bận thì cứ đi đi, không cần để ý đến tôi đâu.” Đỗ Ngạo Bạch mặc dù không nỡ thả Bạch Tô Mặc đi nhưng đành phải giả vờ là mình hiểu chuyện.

Bạch Tô Mặc mỉm cười đi tới văn phòng chủ nhiệm.

” Bác sĩ Bạch của chúng tôi có người yêu rồi, người nào đó đừng có mà háo sắc ở đây!” Cô y tá châm chọc nói rồi cầm danh sách rời đi.

” Hừ! Vậy thì cũng không cần cô phải nhắc nhở tôi đâu ” Đỗ Ngạo Bạch nhìn theo hình bóng cô y tá lầm bầm nói

Trong lòng cô vẫn nghĩ, chẳng lẽ gặp được một chàng trai ấm áp khí chất ngút trời như vậy, cho dù không thể thành đôi thì sao, nghĩ thôi cũng không được à? phạm pháp sao? bắt chuyện tí thôi thì có gì sai à?

Hừ! lại nói bổn cô nương đây đâu phải ai cũng có thể thích đâu, tôi cũng được nhiều người theo đuổi lắm nhé.

Đỗ Ngạo Bạch đang suy nghĩ thì cô y tá đột nhiên quay người đi tới.

Tình huống gì vậy? Chẳng lẽ cô ta có thể nghe thấy lời mắng chửi trong lòng mình à? Đỗ Ngạo Bạch chột dạ.

” cô vui lòng trả tiền thuốc cho chúng tôi rồi hãy đi, dù bác sĩ Bạch đưa cô tới cô cũng nên trả phí trước.” Cô y tá gay gắt nói.

” Trả phí? Ồ!” Đỗ Ngạo Bạch chán nản cầm hoá đơn đi tới quầy thanh toán.

Tiền tháng này của mình tiêu hết sạch rồi, sao tùy tiện kiểm tra một tí mà mất tới 5000 tệ vậy chứ, sao mình đen đủi vậy. Phiếu thanh toán trong tay khiến Đỗ Ngạo Bạch đau hết cả đầu.

Nhưng cô chợt nghĩ ra, đúng rồi, mình nên gọi điện cho vị phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Phủ đó – Hoàng Phủ Minh Vũ, số tiền này anh ta nên trả mới đúng! Lời anh ta nói hồi nãy cũng chân thành đấy chứ!

Vừa nghĩ Đỗ Ngạo Bạch đã kết nối điện thoại.

” Xin lỗi, số điện thoại bạn kết nối đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…, sorry you…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK