Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” Chỉ cần kế hoạch chu đáo, người khác không thể biết được. Em yên tâm, những việc này cứ giao cho chị, em chỉ cần phối hợp diễn xuất cho tốt là được.” Âu Dương Băng Băng vỗ lên vai Hoàng Phủ Minh Vũ nói.

” Em thật sự rất sợ làm như vậy không những chúng ta không thể đạt được kết quả, mà còn có thể làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta.” Hoàng Phủ Minh Vũ nói xong nhìn Âu Dương Băng Băng.

u Dương Băng Băng nghe thấy 2 chữ tình cảm, vội nói nhỏ: ” đây là bệnh viện, tai vách mạch rừng.”

” Chị yên tâm, bác sĩ y tá đều không có ở đây, chỉ có 2 người chúng ta thôi, sợ gì chứ.” Hoàng Phủ Minh Vũ cười nói.

” nhỡ ảnh hưởng sẽ không tốt” Âu Dương Băng Băng nói.

Hoàng Phủ Minh Vũ nghe vậy vẫn có chút thất vọng, dường như việc anh trở thành bạn trai của cô khiến cô cảm thấy chẳng có gì vẻ vang.

Âu Dương Băng Băng thấy sắc mặt Hoàng Phủ Minh Vũ thay đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: ” cậu nhìn xem bông hoa kia đẹp thật đấy” Hoàng Phủ Minh Vũ không đáp lời, anh tìm chủ đề khác để 2 người nói chuyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Ngạo Bạch đang vui vẻ kia hầu như cả đêm không ngủ được, cô dậy sớm ngồi trước gương trang điểm, tìm rất nhiều quần áo rồi thử từng cái một

” Nhìn xem, cũng để tâm nhiều đấy, còn không thèm ngủ nướng nữa, vừa ngủ dậy liền trang điểm. Còn nói không muốn, giả vờ thanh cao cái gì, không phải vừa nhắc tới gia đình nhà người ta có tiền liền đồng ý à!” Mẹ kế thấy bộ dạng vui vẻ của Đỗ Ngạo Bạch thì thầm nói nhỏ.

” Bố đã làm xong cơm chưa” Đỗ Ngạo Bạch sửa soạn xong xuôi, nhìn đồng hồ ” trời ạ đã 9h rồi sao, cuộc hẹn vào lúc 10h sáng.” Nói xong liền chạy ra ngoài.

” Con ăn cơm sáng đã rồi hãy đi” Đỗ Đại Thắng thấy con gái yêu chạy ra ngoài hét lên.

” không kịp đâu! con đến muộn mất” Đỗ Ngạo Bạch nói rồi chạy ra ngoài

Hôm nay là chủ nhật sao xe buýt vẫn nhiều người thế nhỉ, thật không nghĩ tới mà, mình nhất định không được đến muộn, Đỗ Ngạo Bạch lặng lẽ chen vào xe buýt, đi tới chỗ gần cửa sổ ngồi xuống rồi mở điện thoại cắm headphone nghe nhạc.

Nhưng âm thanh nói chuyện của những người bên cạnh càng ngày càng lớn.

” Bà nghe tin gì chưa” một cô gái hỏi.

” Nghe rồi, tôi sớm đã biết, thực sự không thể ngờ được mà” một cô gái khác nói.

” Phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh Vũ vậy mà mắc phải loại bệnh lạ, nghe nói anh ta bị bệnh về phương diện đó.” Cô gái nói.

” Đúng đấy, hôm qua bạn tôi ở bệnh viện còn nói đã nhìn thấy anh ta.” cô gái còn lại nói.

” Thật sao, bà nói xem có tiền thì có tác dụng gì nữa, mắc phải loại bệnh này cũng thật…” 2 người vừa cười vừa nói, hình như có vẻ rất vui.

Lúc đầu Đỗ Ngạo Bạch không quan tâm cho lắm, nhưng khi nghe thấy cái tên Hoàng Phủ Minh Vũ trong lòng sốc nặng.

Đỗ Ngạo Bạch nghĩ chẳng lẽ người họ nói là cái người hôm qua suýt đụng xe vào mình, ở bệnh viện cầm chặt tay mình không buông, mình còn quẹt trộm thẻ của anh ta nữa sao? bỏ đi, không nghĩ nữa, theo đạo lí mà nói đó không tính là ăn trộm, vì anh ta vốn dĩ đã nói sẽ trả tiền thuốc men cho mình mà.

Cứ như vậy, Đỗ Ngạo Bạch cũng thuyết phục được sự lo lắng của mình, nhưng mà cô cũng rất hiếu kỳ, Hoàng Phủ Minh Vũ hôm qua nhập viện thực sự là do mắc phải loại bệnh đó ư? Đỗ Ngạo Bạch mặt đầy nghi hoặc.

Sau khi đi được một chuyến xe buýt và tàu điện ngầm, Đỗ Ngạo Bạch cũng đến khách sạn nổi tiếng nhất thành phố Hoàng Qua.

Đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, Đỗ Ngạo Bạch bước đến cửa liền có người chuyên nghiệp mở cửa cho cô , ra hiệu mời cô đi vào, mặt Đỗ Ngạo Bạch đầy ngạc nhiên và kích động, vui đến nỗi muốn bay lên luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK