CHƯƠNG 10: BA NGÀY ƯỚC HẸN
Edit: Lan Anh
Du Uyển vội vàng buôn bán, đối với việc đầu bếp Bạch Ngọc Lâu bình luận không hề biết gì cả, cá và măng bán sạch, nàng nhìn qua phía anh em nhà họ Du thì phát hiện họ vẫn chưa bán được con nào, nàng đi qua hỏi hai huynh đệ: “Đại ca, nhị ca, hai huynh có cần muội cầm qua bên kia bán không?”
Cá của họ mặc dù hơi nhỏ một tí, nhưng cũng là cá câu trong tự nhiên, thừa dịp khách của nàng chưa tản đi, có thể sẽ rất nhanh bán xong.
“Không cần.” Du Tùng không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, ngữ khí không tốt chút nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển vậy mà không buồn bực, cười cười nói: “Muội đã bán xong rồi, giờ không có việc gì nữa, bên này có cần muội giúp một tay không?”
Bán hết?
Huynh đệ hai người đều sững sờ, nhìn qua quầy hàng của Du Uyển, chỉ thấy cái gùi cùng thùng gỗ quả thật không còn gì cả, lại nhìn về quầy của mình, hai huynh đệ mặt đều thẹn.
Làm sao hai cái đại nam nhân, lại không bằng một tiểu cô nương a?
“Muội làm việc của muội đi, bán xong thì nên quay về sớm.” Du Phong không muốn ở cùng một chỗ với Du Uyển.
“Trong nhà nương còn chưa tỉnh, xác thực muội cũng nên về sớm.” Du Uyển gật gật đầu, đối với hai người nói: “Muội đi mua một ít đồ, mua xong liền về.”
“Ân.” Du Phong nhàn nhạt lên tiếng, có người đến mua khoai lang, hắn đi chào giá nên không nhìn tới Du Uyển nữa.
Du Uyển tựa hồ đã quen thuộc với việc huynh ấy lãnh đạm với mình, không quấy rầy họ nữa, thần sắc như thường rời đi.
Du Phong thu tiền, đem khoai lang đưa cho khách, dư quang nhìn về phía bóng lưng của Du Uyển một chút, trong mắt lướt qua một tia phức tạp.
....
Hôm nay thu hoạch rất tốt, 15 con cá trích cùng hơn hai mươi cân măng mùa đông, tổng cộng bán được 511 đồng, cũng được nửa lượng bạc, tuy so với tiền lương kiếp trước của nàng thì không đáng nhắc tới, nhưng ở dị thế lại là số tiền đầu tiên nàng kiếm được, Du Uyển vẫn cảm thấy tương đối hài lòng.
Du Uyển đem đồ dùng nhà bếp thu thập chỉnh tề, bỏ vào phía sau cái gùi lớn, lại mang theo Tiểu Thiết Đản đi dạo trong chợ.
Vật nàng cần mua thêm rất nhiều, phần lớn đều có bán ở đây, thí dụ như xì dầu, dấm, đường.
Chỗ đường đỏ này đắt gấp đôi so với đường trắng, nhưng nhớ tới thân thể không tốt của Khương thị, Du Uyển khẽ cắn môi, mua.
Bột ngô trong nhà còn một ít, Du Uyển mua thêm năm cân gạo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển còn muốn mua một chút thịt, suy nghĩ có lẽ thịt nạc sẽ đắt, thôi thì đành ăn thịt mỡ, nào biết vừa hỏi thì mới biết thịt mỡ mắc hơn thịt nạc rất nhiều.
“Ngươi mua hai cân thịt mỡ, ta sẽ cắt cho ngươi một chút thịt nạc.” Người bán vô cùng sảng khoái nói.
Du Uyển: “...”
Không phải là ta mua thịt nạc, ngươi cho ta chút thịt mỡ sao?
Cuối cùng Du Uyển mua ba cân thịt mỡ, không phải là ăn cho đỡ thèm mà là vì rán mỡ.
Thời đại này dầu thực vật chỉ có dầu vừng, cũng chính là dầu vừng ở kiếp trước, nhưng dầu vừng giá tiền quá cao, dân chúng như nàng ăn không nổi.
Nghĩ như vậy thì thịt mỡ tuy đắt, nhưng cũng không vô lý.
Quý hơn dầu là muối ăn.
Muối ăn không có bán trong chợ, phải đi lên cửa hàng chuyên bán muối mới có.
Du Uyển vừa đi vừa hỏi vị trí của cửa hàng bán muối, nằm ngay trên trấn Liên Hoa, đi qua chỉ mất thời gian khoảng một chung trà.
Sau khi tiến vào trấn Liên Hoa, mọi thứ đều trở nên trật tự ngay ngắn, hai bên không có lều vải hay phòng đất đắp cỏ tranh, cửa hàng đều là gạch xanh ngói đỏ, ngựa xe chạy như nước trên đường lớn... Ngay cả người đi đường quần áo nhìn cũng cao cấp.
“Oa! Oa! Oa!” Tiểu Thiết Đản cả kinh trợn mắt há mồm, tiểu lắm lời cũng không thốt lên lời.
“Bánh quế đây! Bánh quế thơm ngon đây!”
Phía đối diện nghe tiếng rao của người bán hàng rong rõ to.
Tiểu Thiết Đản vừa mới ăn no, lúc này cũng không có cảm giác đói, nhưng cái mùi thơm ngào ngạt kia, vẫn khiến hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt.
Du Uyển cười nói: “Chờ lát nữa tỷ mua cho đệ.”
“Đệ đệ... đệ... đệ mới không có muốn ăn bánh quế!” Tiểu Thiết Đản dậm dậm chân.
Du Uyển giễu giễu nói: “Tỷ mới không nói là mua cho đệ ăn nhé!”
Khuôn mặt lập tức vì mắc cỡ mà đỏ bừng, này gọi là không đánh mà khai.
“Đến rồi.” Du Uyển nhìn cửa hàng muối trước mắt.
“Vậy chúng ta mau vào thôi!” Biết sắp được ăn bánh quế, Tiểu Thiết Đản lôi kéo tay a tỷ, nhún nhảy đi vào cửa hàng.
Cửa hàng muối này là do quan lại quản lý, mười điểm xa hoa, trừ bỏ muối ăn không thấy bán cái gì khác.
“Các ngươi buôn bán kiểu gì vậy? Mỗi lần giao muối, chất lượng muối đều kém hơn lần trước, loại muối chất lượng kém như vậy, các ngươi nghĩ khách của Bạch Ngọc Lâu chúng ta làm sao có thể nuốt trôi?”
“Bạch tiểu thư đừng oan uổng cho chúng tôi, chúng tôi đều lấy muối cùng một nguồn, đưa muối cho các vị cũng là muối đã được tuyển chọn tỉ mỉ, là loại thượng đẳng, muối kém chất lượng chúng tôi không dám đem qua đâu!”
“Ngươi tưởng ta tin hả?!” Vị thiếu nữ mặc trang phục màu vàng nhạt, đeo mạng che mặt tức giận đến mức đem túi muối ăn đập lên trên quầy.
Dám ở cửa hàng nhà quan lớn lối như vậy, hẳn là lai lịch không nhỏ.
Du Uyển không có bước lên để rước tai vạ, lôi kéo tay đệ đệ, lặng yên nhìn muối ăn bên cạnh.
Thiếu nữ cùng chưởng quỹ tranh chấp vài câu, trước khi đi cũng không có mang cái túi muối ăn kia đi: “Ta không cần biết! Loại muối này ta không muốn! Ngươi xem mà tự xử lý đi!”
Nói xong thiếu nữ thở phì phò rời đi, đi ngang Du Uyển thì nàng dừng chân lại, tức giận nhắc nhở: “Chỗ này muối ăn đều kém chất lượng, nếu ta là ngươi, liền đến kinh thành mua!”
Lời này rốt cuộc không biết là nói cho ai nghe.
Du Uyển lắc đầu, cơm trắng nàng còn không có đủ để ăn, một tiểu cô nương trong thôn bất đắc dĩ mới xuất đầu lộ diện kiếm ăn, sẽ quan tâm muối ăn ăn ngon hay không ngon sao?
Muốn tìm người truyền lời cũng không nên tìm nàng a, cô nương này không giữ được bình tĩnh, cũng không có nhãn lực.
Chưởng quỹ trước mặt đang nịnh nọt nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bình tĩnh gõ lên mặt bàn: “Muối loại hai 30 đồng, loại một 60 đồng.”
“Đong như thế nào?” Du Uyển hỏi.
Lão chưởng quỹ mắt không nhấc, chỉ cái chén nhỏ trên bàn.
Du Uyển thoáng xem xét, cái chén này không đủ một cân a, một tháng là có thể dùng hết, đó là còn phải tiết kiệm thì mới dùng đủ trong một tháng.
Mà chất lượng muối ăn như thế này, xác thực như vị thiếu nữ kia vừa nói, thấp kém đến nỗi không chấp nhận nổi.
Bất quá cũng không có cách nào khác, ai bảo buôn bán muối đều nắm trong tay quan phủ, muối ngon nhất tất nhiên là đưa qua chỗ quan lại quyền quý, còn dân chúng bình thường thì cũng chỉ có thể ăn loại muối chất lượng kém thế này.
Du Uyển mua hai cân muối loại hai, trên người chỉ còn thừa khoảng 400 đồng.
Sau đó, Du Uyển lại mua cho Tiểu Thiết Đản cùng Khương thị hai đôi giày bông, mua hết 100 đồng.
Số tiền còn lại Du Uyển định đi mua thêm một số công cụ dùng để đi săn, ngay khi nàng dắt Tiểu Thiết Đản đi ngang qua một tiệm thuốc, lơ đãng nghe thấy giọng của Du Phong.
“Trong tay ta tạm thời chỉ có nhiêu đây, có thể cho bốc cho ta ít dược được không, hôm nào ta kiếm được tiền ta liền đến gửi thêm cho ngươi! Ngươi xem chúng ta cũng là khách quen, ngươi không cần sợ ta quỵt nợ...”
Dược đồng không khách khí nói ra: “Không bốc! Các người tiền nợ lần trước còn chưa trả hết, giờ lại muốn nợ? Nào có chuyện tốt như vậy? Cuối năm rồi, các ngươi đem trả hết nợ rồi nói chuyện tiếp.”
Du Phong siết chặt nắm đấm: “Hiện cha ta đang rất cần thuốc...”
“Cái gì cũng không cần nói! Ta sẽ không cho các ngươi nợ nữa đâu!”
“Cha ta thật sự...”
Dược đồng không kiên nhẫn cắt ngang: “Ta cũng là thật.”
Vừa mới nói xong, một bàn tay thiếu nữ dò xét đi qua, không nhanh không chậm đổ ra một túi tiền đồng.
“Bao nhiêu đây đủ không?”
Một đồng nàng cũng không giữ lại.
Du Phong cùng Du Tùng đang đứng kế bên đồng loạt quay sang nhìn nàng.
Sắc mặt Du Phong đỏ lên.
Dược đồng đếm số tiền trên bàn, chép miệng nói: “Tiền thuốc hôm nay đủ rồi, nhưng nợ những lần trước...”
“Vậy trước mắt lấy thuốc cho hôm nay, ba ngày sau ta tới trả hết nợ cho ngươi.”
“Ai nha không được a...”
“Cả gốc lẫn lãi.”
Dược đồng lúc này mới nhìn thẳng Du Uyển.
Đánh giá Du Uyển từ trên xuống dưới, thấy nàng nửa điểm cũng không bối rối, thần sắc bình tĩnh nói: “Tiền vốn trả, tiền lãi cũng trả, nếu sau ba ngày ta không tới trả, ngươi có thể đi báo quan.”
“Ngươi bị điên sao?!” Du Phong một phát bắt được cánh tay của nàng, “Ngươi có biết là nợ bao nhiêu tiền không?”
Du Uyển không trả lời hắn mà nhàn nhạt cười, hỏi ngược lại: “Đại bá có thể dừng thuốc sao?”
Ngón tay Du Phong siết chặt lại.
Danh Sách Chương: