CHƯƠNG 87: HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN
Edit: Lan Anh
Vào buổi tối, Triệu Hằng đi tới trấn Liên Hoa, cửa hàng trên trấn phần lớn đều đã đóng cửa, đường đi thanh thanh lãnh lãnh, chỉ có vài bóng người ngẫu nhiên đi ngang qua.
Hắn là ngồi xe bò của Xuyên Tử đến.
“Là chỗ này sao?” Xuyên Tử không mặn không nhạt hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ân.” Triệu Hằng gật đầu, đối với sự lãnh đạm của Xuyên Tử hắn cũng không để ý, qua hôm nay, toàn bộ người của thôn Liên Hoa đều sẽ thiếu hắn một cái nhân tình.
Hắn đi đến một cánh cửa lớn màu đỏ thẫm.
Phủ đệ này hắn mới tới hôm qua, không nghĩ nhanh như vậy lại tới đây lần nữa.
Hắn là phu tử của tiểu công tử, Huyện thái gia đối với hắn khá lịch sự, chuyện đường sông, hắn chắc chắn có thể thuyết phục được Huyện thái gia.
Chỉ là hắn không ngờ được rằng Huyện thái gia vậy mà không có ở đây.
“A? Vừa rồi mới thấy lão gia ở hậu viện mà! Sao mới nháy mắt một cái đã không thấy người rồi?” Gã sai vặt vò đầu bứt tai, trăm mối không có cách giải, hỏi người khác thì họ nói không có nhìn thấy.
“Huyện thái gia... đi ra ngoài sao?” Triệu Hằng thất vọng hỏi.
Gã sai vặt cau mày nói: “Tôi vẫn luôn đứng ở cổng, không thấy lão gia đi ra ngoài a! Thật là lạ, không lẽ lão gia mọc cánh bay?”
Gã sai vặt không đoán đúng hết nhưng cũng đoán được tám chín phần, Huyện thái gia không có mọc cánh mà là không cánh mà bay.
Huyện thái gia vốn đang ngồi trong thư phòng, thưởng thức phần hạ lễ mà thôn Hạnh Hoa hối lộ cho hắn, mới thưởng thức được một nửa thì bỗng nhiên cổ áo bị nắm chặt, sau đó người đều bị nhấc lên, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì cả người liền ‘bay’ ra cửa sổ.
Gió lạnh như đao, trời đất quay cuồng, hắn cơ hồ là hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
Đợi đến lúc hắn mở mắt lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trên một cỗ xe bò.
Người đánh xe là một nam nhân khôi ngô.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là mình bị bắt cóc, vội vàng ngồi dậy, cảnh giác nhìn người nam nhân ngồi đằng trước, quan uy mười phần nói: “Tiểu tặc phương nào? Vậy mà dám bắt bản quan? Còn không mau thúc thủ chịu trói, dừng xe bò lại cho bản quan!”
Ảnh Lục không thèm để ý đến hắn, đánh xe bò đi nhanh hơn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huyện thái gia nghiêng trái ngã phải, đầu óc cũng bị choáng, nổi giận nói: “Bản quan nói ngươi ngừng lại, ngươi bị điếc sao? Ngươi có biết bản quan là ai không? Bản quan đường đường là quan thất phẩm – Huyện lệnh của trấn Liên Hoa!”
Ảnh Lục mặt ghét bỏ: Hắn đã từng ám sát quan nhất phẩm của hoàng thân quốc thích đấy nhá!
Huyện thái gia hùng hùng hổ hổ, Ảnh Lục không bị đả động, một gậy này như đánh vào bông khiến hắn buồn bực.
Trên đường tốc độ đánh xe bò của Ảnh Lục quá nhanh, cái lều trên xe bò bị rơi mất, Huyện thái gia bị ngã đập đầu ngất đi, một lát sau bị lạnh đến tỉnh, tỉnh lại, lại bị lăn lộn cho ngất đi... Cứ lặp đi lặp lại như thế, chơi đùa đến mức hắn muốn trúng gió, cuối cùng cũng tới thôn Liên Hoa.
Bởi vì không còn cái lều nên Lý Chính với người thôn Hạnh Hoa liếc mắt một cái là nhận ra Huyện thái gia đang bị lạnh run, mắt trợn trắng.
“Là tú tài Triệu gia mời Huyện thái gia tới!” Một đại nương kinh hỉ nói.
Nhưng đám người rất nhanh đã phát giác, đây không phải là xe bò nhà Xuyên Tử.
“Đó là, đó là... Đó là xe bò của người mới tới kia!” Bạch đại thẩm trợn mắt há mồm nói.
Lúc vào thôn, Ảnh Lục với Ảnh Thập Tam ngồi trên xe ngựa không lộ diện, Bạch đại thẩm cũng không biết mặt hắn, nhưng Bạch đại thẩm lại nhận ra con bò bị quấn băng trên sừng kia.
“Hắn, hắn ra ngoài từ lúc nào?” Bạch đại thẩm không hiểu hỏi.
Đừng nói là Bạch đại thẩm, người tự xưng là võ nghệ cao cường Cao Tứ Hải cũng không biết đối phương làm sao có thể đánh xe bò đi ngang qua mặt họ, mà họ không biết một chút gì.
So với hắn làm thế nào đi ra ngoài, thì đám người càng hiếu kỳ việc làm sao hắn có thể mời Huyện thái gia tới.
“Nghe nói người mới tới là một tiên sinh.” Trương thẩm nói.
“Người có học vấn nha, so với Triệu tú tài còn giỏi hơn!” Bạch đại thẩm nói.
“Ai vậy?” Người thôn Hạnh Họa cau mày hỏi.
“Các nàng ấy nói là người mới tới.”
Du Uyển lúc này cũng đứng trong đám người, nàng nhìn về phía xe bò đang đi tới, tập trung nhìn vào thì lập tức giật mình...
Ảnh Lục một đường đánh xe bò tới cửa chính, nắm Huyện thái gia vào phòng.
Huyện thái gia còn tưởng là tên thổ phỉ nào lợi hại lắm, ban ngày ban mặt còn dám uy hiếp mệnh quan triều đình, nguyên lai là người của thôn Liên Hoa.
Huyện thái gia lập tức thẳng eo, đứng thẳng lên nhìn từ trên cao xuống mấy người đứng trong bóng tối, có một người đang tản ra một cỗ khí tràng của nam nhân, “Ngươi là ai? Nhanh chóng xưng tên cho bản quan!”
Nam nhân mở miệng: “Yến Cửu Triêu!”
Huyện thái gia bịch một tiếng quỳ xuống!
...
Huyện thái gia ở trong trang viên của Đinh gia trọn vẹn một canh giờ, lúc đi ra bờ môi trắng bệch... Dọa.
Gương mặt đỏ bừng... Rút.
Cái trán có chút máu hồng hồng...Đập.
Ngón tay thì sưng to, do lúc Vạn thúc lau chùi, không cẩn thận giẫm lên....
Tóm lại, Huyện thái gia ngày xưa phong hoa tuyệt đại, lúc đi ra có chút thê thảm không nỡ nhìn.
Đám người đứng xem mở to mắt líu lưỡi.
Huyện thái gia vô cùng tiêu sái vỗ vỗ hai ống tay áo, mỉm cười: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Bản quan... chưa bao giờ nói muốn dùng thôn Liên Hoa để mở đường sông, nhất định là các ngươi... hiểu nhầm ý của bản quan rồi a!”
Nhầm mới là lạ, Lý Chính không phải ngày nào cũng đến Huyện nha sao?
Văn thư trong tay Cao Tứ Hải là cứt chó dán đi ra sao?
Huyện thái gia lại nhìn qua đoàn người Cao Tứ Hải, dùng giọng quan nói: “Ai nha, người thôn Hạnh Hoa các ngươi đến rất đúng lúc, bản quan đang định tìm các ngươi nói về chuyện mở đường sông, bản quan đột nhiên cảm thấy một con sông căn bản sẽ không đủ, thôn Hạnh Hoa của các ngươi lớn như vậy, liền mở ba bốn cái đi!”
Cái gì? Ba bốn đường sông? Đây là muốn đào thôn Hạnh Hoa thành cái cái đập chứa nước sao?
“Huyện thái gia!”
“Huyện thái gia!”
“Huyện thái gia---”
Huyện thái gia phất ống tay áo, không màng danh lợi bỏ đi.
Đoàn người thôn Hạnh Hoa kêu trời kêu đất.
Thôn Liên Hoa lại vui như điên.
Huyện thái gia đứng trước mặt mọi người lên tiếng bảo vệ thôn, không cần ngày ngày lo lắng thôn mình sẽ bị đào thành đường sông.
Đây thật sự là đại hỉ sự!
So với một tú tài thì cứu sống một con bò còn tốt hơn!
Đám người cũng không quên công lao của ai đó.
“Tiên sinh mới tới thật lợi hại, thuyết phục được Huyện thái gia, nhất định học vấn của ngài ấy rất tốt, so với Triệu tú tài còn tốt hơn!” Cô vợ nhỏ nhà thợ săn nhỏ giọng nói.
“Đó là tự nhiên, hẳn là người đi thi Trạng Nguyên!” Tiểu Trần thị nghĩ xong như đương nhiên.
Mọi người cũng vỡ òa ra tiếng, ra là người đi thi Trạng Nguyên, chả trách đánh bại được Huyện thái gia.
“Cũng không dễ dàng gì, người ra cũng khuyên hết một canh giờ đó, ta đều nghe!” Trương thẩm giống như thật sự nghe thấy mà nói.
“Ta... ta cũng nghe thấy!” Thúy Hoa cũng nói.
Một truyền mười, mười truyền hai mươi, chỉ trong một đêm, toàn thôn đều biết người mới tới có học vấn cực kỳ cao, hắn sở dĩ chuyển tới nơi này, là muốn dốc lòng học hành để thi trạng nguyên.
Danh Sách Chương: