CHƯƠNG 82: SỨ MỆNH
Edit: Lan Anh
Tiêu tướng quân bị loạt tên của quân Hung Nô bức chạy đến đây, người Hung Nô bắn loạn hết cả lên, vận khí tốt thì bắn trúng, không tốt thì cũng bức ra một chút động tĩnh hay dấu vết, vận khí không tốt nữa thì không thu hoạch được gì, khả năng thứ hai thường nhiều hơn. Bất quá hiện tại chúng đã chiếm được lương thảo cùng vật tư của đại doanh Tây Bắc, không lo binh khí cũng không cần lo ăn uống, không có việc gì thì lại đi bắn tên, dù trong mười lần bắn thì cũng sẽ dính một lần, khiến tàn binh của đại doanh Tây Bắc bị diệt không ít.
Tiêu tướng quân bị thương rất nặng, được một bộ hạ tâm phúc cõng chạy.
Hai người họ thấy Đại Ngưu cứ tưởng rằng gặp trúng quân Hung Nô truy binh, may mắn kịp thời dùng đúng ám hiệu, lúc này mới không gặp phải thảm kịch tự giết lẫn nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Thiệu Thanh với đoàn người đang ở trong một cái hang cũng đủ lớn, bên trong được mấy khối nham thạch tự nhiên ngăn ra làm hai, Du Thiệu Thanh nguyên bản ở cùng với Cẩu Tử ở cái hang nhỏ bên trái, Ngô Tam với số binh sĩ còn lại ở bên hang lớn hơn nằm bên phải, bây giờ Cẩu Tử bị thương, đã được chuyển qua hang lớn hơn, hang bên trái chỉ còn một mình Du Thiệu Thanh.
Trước khi Cẩu Tử đến ở chung với Du Thiệu Thanh thì ông đang đang ở với một binh sĩ khác, đó là người không qua nổi cơn sốt nên chết vào ngày mùng bốn.
Tiêu tướng quân bị thương được đưa vào hang của Du Thiệu Thanh.
Trong động không có giường chiếu gì cả, chỉ được trải bằng áo bông lấy từ những người đã chết.
Tiêu tướng quân nằm trên áo bông, ông mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt, râu ria dài ra che hết khuôn miệng, tóc rối bời, khôi giáp cũng bị vỡ.
“Các người đã bao lâu rồi chưa ăn?” Du Thiệu Thanh hỏi bộ hạ của Tiêu tướng quân.
Du Thiệu Thanh nhận ra hắn, họ Chu tên Hòe, không đến hai mươi tuổi, đi theo Tiêu tướng quân cũng được hai năm rồi, không đòi hỏi một chức quan nào, thủy chung đi theo Tiêu tướng quân, trung thành tuyệt đối.
Chu Hòe ngửi thấy mùi canh thịt thơm nồng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ba ngày.”
Du Thiệu Thanh nói với Ngô Tam:”Ngươi đi dùng bánh nướng nấu chung với một bát canh nóng, nấu lâu một chút, cái gì cũng đừng bỏ vào.”
“Được.” Ngô Tam không dừng chân mà bước đi làm.
Tiêu tướng quân thương thế quá nặng, đang hôn mê, Du Thiệu Thanh đành phải hỏi Chu Hòe: “Chỉ có ngươi và tướng quân sao?”
Chu Hòe quỳ gối bên cạnh Tiêu tướng quân, siết chặt nắm đấm nói: “Bọn họ... bọn họ đều bị trúng tên.”
Có người thì chết tại chỗ, người thì bị quân Hung Nô bắt giết, có người bị thương nhưng không dám dùng dược vật của Tiêu tướng quân, có thể sống nhưng lại bị nhiễm trùng chết, người chết cóng người chết đói, Chu Hòe đã không thể nào kể được nữa.
“Hôm nay ở trong sơn động không chỉ có hai người chúng tôi, nhưng không thể không trốn... mũi tên... mũi tên bắn tới nhiều lắm...”
Chu Hòe vừa nói, hốc mắt cũng đỏ hết lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó nghĩ cách đi cầu cứu viện hiển nhiên là không sáng suốt, Du Thiệu Thanh phân phó Đại Ngưu mang theo mấy binh sĩ, chờ đến khi người Hung Nô bỏ đi thì đi một chuyến vào sơn động mà Tiêu tướng quân từng trú.
Kỳ thật cũng có khả năng không còn ai sống sót, nhưng ít ra cũng có thể thu hồi thẻ bài đồng thời chôn cất họ đàng hoàng.
Không biết có phải chúng phát hiện được đó là sơn động Tiêu tướng quân ở lại hay không, mà lần này chúng kiểm tra lâu hơn một chút, may mắn là không tìm đến hang động bên Du Thiệu Thanh, quân Hung Nô không lục soát được gì, tựa hồ rất thất vọng, hùng hùng hổ hổ đi xuống núi.
“Bọn họ đến cùng là đang tìm cái gì vậy Ngưu đại ca?” Một tân binh được thu lưu giữa đường đang nhỏ giọng hỏi Đại Ngưu.
Hai người cùng nhau nhập ngũ, coi như Đại Ngưu đã sớm đi theo Du Thiệu Thanh nên địa vị của hắn đối với mọi người không còn giống trước.
Đại Ngưu nói ra: “Không biết, nhưng Bách phu trưởng nói, người Hung Nô tốn công tốn sức như vậy, sợ là trên người chúng ta có đồ mà chúng muốn.”
Tân binh kia bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách chúng không để chúng ta tự sinh tự diệt.”
Đại Ngưu lại nói: “Bọn chúng đã xuống núi hết rồi, có lẽ đêm này chúng sẽ không quay lại, chúng ta đi qua đi.”
Đại Ngưu được Du Thiệu Thanh đề bạt làm trinh sát không phải do Nhan Tùng Minh bức bách mới cử hắn đi làm việc đó, mà do hắn có năng lực điều tra cũng như phân tích.
Đại Ngưu cùng đoàn người đem hai tên binh sĩ không bị mũi tên bắn chết mà bị người Hung Nô loạn đao chém chết, cõng thi thể của họ về hang, Tiêu tướng quân đang hôn mê cũng bắt đầu tỉnh lại.
Du Thiệu Thanh nói Ngô Tam bưng một bát canh dùng báng nướng nấu thành cháo qua: “Tướng quân.”
Tiêu tướng quân nhẹ lắc đầu, lại đưa tay ra hiệu Du Thiệu Thanh đỡ ông ngồi dậy.
Du Thiệu Thanh đỡ ông ngồi dậy, tựa trên vách đá lạnh băng.
“Chu Hòe đâu?” Tiêu tướng quân suy yếu hỏi.
“Ở đó.” Du Thiệu Thanh chỉ chỉ vào một góc.
Chu Hòe đã mệt muốn chết, sau khi nếm qua một bát cháo liền nằm ra mặt đất ngủ thiếp đi, hắn không chịu sang cái hang lớn bên kia, thà rằng nằm co ro cũng muốn ở cạnh Tiêu tướng quân.
Trong ngực hắn vẫn còn đang ôm một thanh kiếm.
Tiêu tướng quân cười chua xót: “Đã ba ngày nay hắn không chợp mắt một chút nào.”
Ngô Tam mang theo một bao quần áo đi tới: “Chu Hòe nói, tướng quân tỉnh thì cần phải đổi dược, để tôi thay thuốc cho tướng quân!”
Tiêu tướng quân lại lắc đầu lần nữa: “Không cần, ngươi cầm dược đi đi, cầm qua cho các tướng sĩ khác dùng.”
Ngô Tam chần chừ: “Nhưng mà...”
“Đây là quân lệnh.” Tiêu tướng quân suy yếu nói, nhưng giọng điệu không cho cãi lại.
Ngô Tam nhìn Du Thiệu Thanh một chút, Du Thiệu Thanh gật đầu, hắn mới dám cầm bọc đồ đi qua hang lớn.
Cẩu Tử vừa mới nhổ mũi tên ra, Tiểu Ngư thì cần phải cắt... cái nào cũng cần thuốc trị thương.
Tha thứ cho hắn không phải là những bộ hạ tự giác ngộ kia, thà chết hoặc nhìn đồng bạn chết cũng không đụng vào dược vật của Tiêu tướng quân.
Nhin thấy bóng lưng Ngô Tam rời đi, Tiêu tướng quân mang khuôn mặt trắng bệch mới lộ ra một chút vui mừng: “Ngươi đem bộ hạ dạy dỗ rất tốt, ngươi là...”
“Bách phu trưởng, Du Thiệu Thanh.” Du Thiệu Thanh đáp.
Tiêu tướng quân kinh ngạc: “Ngươi chính là Du Thiệu Thanh a... Ta đã nghe nói.”
Là người giết địch liều mạng nhất, nhưng tích cách không phân bua, đắc tội với người khác còn nhiều hơn so với giết địch, nếu không phải quân công quá cứng thì đã sớm bị kéo xuống đài từ lâu.
Tiêu tướng quân có chút vui mừng mà cười lên, không cẩn thận lại chạm đến vết thương, ông ho khan mấy tiếng lại sợ đánh thức Chu Hòe, vội vàng uống vào một ngụm canh nóng mới ép cơn ho khan xuống được.
Du Thiệu Thanh không hỏi ông cười chuyện gì, mà là hỏi: “Tại sao Tiêu tướng quân không cần dược?”
Tiêu tướng quân cười nhạt nói: “Không cần.”
Du Thiệu Thanh nhìn vào phần bụng được quấn băng vải của Tiêu tướng quân.
“Đừng xem, Chu Hòe đã băng kín rồi, không nhìn thấy được thương thế đâu, có lẽ bên trong cũng đã nát.” Tiêu tướng quân vân đạm phong khinh nói.
Du Thiệu Thanh tất nhiên biết rõ ông không có nói láo, lúc ông hôn mê, Du Thiệu Thanh cũng đã kiểm tra vết thương, vết thương đã sớm thối rữa, thậm chí bị hư thối, triệu chứng nhiễm trùng vô cùng nặng nên mới khiến Tiêu tướng quân sốt cao đến hôn mê như vậy.
Tiêu tướng quân có thể tỉnh táo ngồi nói chuyện với mình như vậy, cũng coi như là kỳ tích.
Cũng có thể đây là...
Du Thiệu Thanh cố gắng không nghĩ đến bốn chữ kia.
Tiêu tướng quân không cười nữa, trạng thái của ông đột nhiên chuyển biến đột ngột, hô hấp trở nên dồn dập...
Tròng mắt Du Thiệu Thanh run lên: “Tướng quân!”
Tiêu tướng quân run rẩy lấy tay phải vươn vào trong ngực, móc ra một tờ giấy nhỏ bằng ngón út: “Hung Nô... sắp xếp mật thám ở U Châu thành... đây là danh sách mật thám...”
“Tướng quân...”
“Du Thiệu Thanh nghe lệnh.”
Du Thiệu Thanh lập tức dùng thần sắc nghiêm nghị lĩnh mệnh.
Tiêu tướng quân không còn bao nhiêu khí lực cố gắng ổn định thân mình, dường như lúc nào ông cũng có thể ngã xuống, “Bản tướng quân, bổ nhiệm ngươi làm Thiên phu trưởng... Phong Hỏa doanh... của đại quân Tây Bắc... ngay hôm nay lập tức tiến về thành U Châu, trước khi quân Hung Nô phát binh... phải đem danh sách đưa đến tay Bàng tướng quân!”
Du Thiệu Thanh nặng nề tiếp nhận danh sách: “Du Thiệu Thanh lĩnh mệnh!”
Tiêu tướng quân nhẹ nhàng thở ra, dựa vào vách đá sau lưng nói: “Ngươi là người Kinh Thành à?”
Du Thiệu Thanh trả lời: “Thôn Liên Hoa, ngay dưới chân Kinh Thành.”
“Chắc ngươi cách phủ Nguyên Soái rất gần.”
Tiêu tướng quân nhìn về vách đá trống rỗng, dường như nhìn xuyên thấu qua vách đá để nhìn một thứ gì khác.
Vị tướng quân trẻ tuổi cười thỏa mãn: “Nếu như ngươi có thể còn sống trở về, nhớ thay ta chuyển lời cho Đại Nguyên Soái... Tiêu Diễn chết có ý nghĩa... Tiêu Diễn may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Danh Sách Chương: