CHƯƠNG 59: TÂM TƯ THIẾU CHỦ
Edit: Lan Anh
Sự tình lần này có thể nói là tai bay vạ gió, Du Phong không trách Du Uyển, mà ngược lại tự trách bản thân mình, nếu như hắn không đi mua bánh hành thì lúc Du Uyển bị giam vào đại lao vẫn có hắn đồng hành.
Một cô nương gia, đột nhiên bị một đám quan sai bắt đến địa phương kia, ít nhiều gì cũng sẽ sợ hãi a?
Nhưng khi Du Phong nhìn qua hướng Du Uyển thì phát hiện nha đầu này không hề có chút biểu hiện nào của việc sống sót sau tai nạn... hơn nửa còn mang theo nụ cười nhạt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này cũng không phải chuyện vui sướng gì, không phải là muội muội mình ngồi tù ngồi đến ngốc luôn chứ?
“A Uyển, A Uyển.” Du Phong thấp thỏm gọi hai tiếng, mới đưa Du Uyển đang trong trạng thái hư không về.
Xe ngựa lắc lư lắc lư, ngọn đèn dầu chớp tắt chớp tắt.
Tâm tình Du Uyển không tệ mà quay đầu lại cười với hắn một tiếng: “Đại ca, có chuyện gì sao?”
“Lời này là huynh hỏi muội mới đúng, có phải muội ở trong đại lao chịu ủy khuất gì không?” Du Phong hỏi.
Du Uyển lắc đầu: “Không có a.”
Xác thực không có, người của phủ Thiếu Chủ đến kịp lúc, ca ca của Nhan Như Ngọc còn chưa kịp thẩm vấn nàng thì đã được cứu ra khỏi đại lao.
Đương nhiên nàng biết rõ Du Phong đang lo lắng cái gì, bản thân mình lại lộ ra bộ dạng vui vẻ không có chút nào là đã trải qua tai ương trong lao ngục.
Nàng là đang nghĩ đến ba tiểu gia hỏa, mềm mại ngọt ngào, thực sự là khiến người ta yêu thích.
Du Phong vốn muốn truy cứu đến cùng nhưng bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác, nghiêm mặt nói: “A Uyển, chỗ vải kia của chúng ta đâu? Không phải còn ở Kinh Triệu phủ chứ? Vậy bây giờ thừa dịp chưa ra khỏi Kinh thành, chúng ta tới đó lấy về! Người đã được thả, không lẽ vải cũng không thả!”
“Vải...” Du Uyển đảo tròng mắt, vuốt vuốt nếp uốn của ống tay áo, “Không có ở Kinh Triệu phủ đâu.”
“Vậy ở đâu?”
“Phủ Thiếu Chủ.”
Du Uyển vừa bước lên xe ngựa nên cũng không biết hành động phía sau của Vạn thúc, không thấy nhưng không có nghĩa là nàng không đoán được, Kinh Triệu Doãn đứng trước mặt Yến Cửu Triêu nói lớn cũng không dám nói, nàng là được Yến thiếu chủ mang đi, tất nhiên ông ta sẽ không dám giữ đồ của nàng, số vải đó tám phần là đang nằm ở phủ Thiếu Chủ.
“Vậy sao vừa rồi muội không mang ra?” Du Phong nhức đầu nói, “Không lẽ muội quên đó chứ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dĩ nhiên nàng không có quên, vốn nàng đang định hỏi thì trong đầu xuất hiện hình ảnh của ba tiểu bánh bao kia, lời đến miệng nàng cũng nuốt xuống.
Du Uyển cười cười: “Không sao, ngày khác muội tới cầm về sau cũng được.”
Du Phong lộ vẻ u oán giống Du Tùng: “Lại muốn đi phủ Thiếu Chủ a...”
....
Một bên khác, chủ tớ Yến Cửu Triêu cũng đang nói đến chuyện vải vóc này.
Nhưng Vạn thúc không phải là người bắt đầu câu chuyện.
Vạn thúc đã sớm nhớ đến việc trả vải lại, hôm đó ở Bạch phủ gặp cậu bé nhà quê đó không ngờ lại là đệ đệ của Du cô nương, nói đến cũng là duyên phận, một đụng hai, hai đụng ba đều gặp Du cô nương hoặc người bên cạnh.
Ông bị mùi của bánh hành với thịt viên làm cho mê muội, quên luôn việc trả lại số vải kia cho Du cô nương.
Vạn thúc nói ra: “Vải vẫn còn trong phủ, để ngày mai tôi cho người đem đi trả.”
Ở nha môn có ghi chép lại địa chỉ, Du cô nương ở trấn Liên Hoa, thôn Liên Hoa, chỉ cần ra roi thúc ngựa là có thể đến trong vòng một canh giờ.
“Nhưng Thiếu chủ hỏi việc này làm gì?”
So với số vải này thì Vạn thúc càng hiếu kỳ tại sao Yến Cửu Triêu lại hỏi chuyện này, sao Thiếu chủ không hỏi việc này thông qua mấy tên sai sử, chẳng lẽ lần này ông làm lạc tiểu công tử, làm cho thiếu chủ bất mãn, bắt đầu hoài nghi khả năng làm việc của ông?
Nội tâm Vạn thúc nhận lấy một vạn điểm kinh hãi!
“Thiếu chủ, tôi...”
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt cắt ngang lời: “Nàng ấy biết rõ đồ còn ở phủ Thiếu Chủ sao?”
Vạn thúc sững sờ há to miệng, ông không rõ ràng lắm trả lời: “Có lẽ, buổi chiều nàng đứng ở trong sân, hắn là sẽ thấy cái rương chuyển vào phòng Thiếu chủ.”
Vạn thúc không có đoán được toàn bộ nhưng cũng đoán được tám chín phần, Du Uyển mặc dù không thấy nhưng vẫn đoán ra.
Yến Cửu Triêu lạnh lùng hừ một cái: “Nàng ta đã biết mà không yêu cầu trả đồ lại, cứ như vậy mà đi?”
Vạn thúc cảm thấy trong lời nói của Yến Cửu Triêu có hàm ý.
Quả nhiên không đợi Vạn thúc trả lời, hắn đã tự mở miệng giải đáp: “Bản thiếu chủ để cho nàng đến phủ Thiếu Chủ, nàng liền ngoan ngoãn đi theo, nghe lời như vậy, ngay cả lời mẫu thân của ta cũng không nghe, sau đó lại cố ý để quên đồ vật ở phòng của bản thiếu chủ...”
Yến Cửu Triêu híp híp mắt nói tiếp: “Vừa nghe đầu bếp xin nghỉ, ngay lập tức xung phong làm cơm, chỉ có mình bản thiếu chủ ăn cơm, có cần làm nhiều như vậy sao?”
Oan quá oan, nàng làm cho cả tiểu viện cùng ăn!
Vạn thúc cảm thấy trong lòng sao đắng quá, một bàn mỹ thực đều bị ngài ăn sạch, là bởi vì ngài cho rằng đó là cơm tối của mình ngài sao...
Yến Cửu Triêu nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ, nhìn mai vàng nở rộ trong tiểu viện, ý vị thâm trường nói: “Còn đối với tiểu nhi tử của bản thiếu chủ coi như con ruột....”
Thiếu chủ, rốt cuộc ngài muốn biểu đạt cái gì?
Yến Cửu Triêu lại cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra trong hồ lô của nàng ấy đang bán thuốc gì sao?”
“Hồ lô... bán thuốc trong hồ lô?” Vạn thúc ngây ngẩn cả người.
Thiếu chủ không phải là đang hoài nghi Du cô nương có dụng ý khác chứ?
Mặc dù ông với Du cô nương tiếp xúc không sâu, nhưng ông cảm giác được nàng ấy không phải là mật thám của bất kỳ thế lực nào, cũng không phải là loại người chuyên đi nịnh nọt, hoặc đám tiểu nhân chuyên đi nịnh bợ mấy nhà quyền quý.
Vạn thúc đang muốn nói Yến Cửu Triêu có lẽ đã hiểu làm, ai ngờ tiểu gia hỏa đang ngủ yên bên phòng bên kia, một tay cầm một cái bánh bao lớn, một tay nắm lấy đuôi Tiểu Tuyết Hồ đang buồn ngủ, một đường khập khễnh khập khễnh kéo nó vào nhà.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, Yến Cửu Triêu một mặt vân đạm phong kinh mở miệng: “Nàng rõ ràng là coi trọng bản thiếu chủ, chỉ vì muốn ở bên cạnh bản thiếu chủ, mà giở đủ thủ đoạn cũng không tiếc!”
Vạn thúc mặt đầy hắc tuyến: “...”
Tiểu bánh bao một mặt mộng bức: “....”
Tiểu Tuyết Hồ đang ngủ gật cũng bị dọa tỉnh: “...”
...
Đêm thật dài.
Xe ngựa tới thôn Liên Hoa thì trời đã tối như mực, lúc này đã qua nửa đêm, người trong thôn đều đã ngủ, cả thôn đều yên tĩnh đến lạ thường.
Du Phong nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Du Uyển xuống.
Du Uyển cũng không vào nhà gấp mà mở hầu bao ra, lấy ra hai trăm tiền đồng đưa cho phu xe, “Cuối năm rồi, vất vả cho ngài.”
Nguyên bản là trước khi trời tối phu xe phải đánh xe ngựa về trấn để trả xe , sự tình chậm trễ, lại hại phu xe nơm nớp lo sợ mà bôn ba cả một ngày, nhưng ông ấy từ đầu đến cuối không phàn nàn câu nào, Du Uyển cảm thấy nên gửi ông ấy vài đồng vì đã khổ cực cả ngày hôm nay.
Phu xe cũng không từ chối, vui mừng nhận lấy.
Du Phong nhìn mấy đồng tiền trĩu nặng kia, muốn nói lại thôi.
Sau khi phu xe đánh xe ngựa đi, Du Phong mới đau lòng mở miệng: “Làm sao cho nhiều như vậy?”
Du Uyển mặt vui cười nói: “Về nhà thôi, đại ca.”
“Muội nha!” Du Phong thở dài.
Du Phong đưa Du Uyển trở về trước.
Nhưng không ngờ là đã nửa đêm nhưng trước cửa nhà Du Uyển lại có một người đang đứng.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ trường sam màu trắng, một thân ngọc thụ lâm phong, mặt mày tuấn tú, có vẻ hắn đang chờ người, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất của người đọc sách.
Cái người này không ai xa lạ, chính là vị hôn phu không biết xấu hổ của Du Uyển – Triệu Hằng.
Cửu ca: Vị hôn phu? Hahaha, Du Uyển đã coi trọng ta thì làm sao ngươi có cửa?
Danh Sách Chương: