CHƯƠNG 101: ĐÁNH THẬT TỐT
Edit: Lan Anh
Lần nhấn người xuống đất này không có chút nào lưu tình, Quách Tiện Xảo bị ấn mạnh ngã sấp xuống đất.
Quách Tiện Xảo lớn đến tận bây giờ toàn là nàng ta đi bắt nạt người khác, làm gì có chỗ cho người khác bắt nạt lại mình? Đây cũng không phải nói tất cả người trong thôn Diêu Thủy đều kiêng kị nàng ta, mà là nàng ta sợ mạnh hiếp yếu, gặp được người mạnh hơn mình liền tránh xa, còn như Trăn Trăn loại tiểu tử này, đến nói chuyện còn bất lợi, ăn đau cũng không dám đi cáo trạng, mà nếu như cáo trạng thì sao? Nàng cũng là hài tử mà.
Cùng lắm thì nói chuyện với cha mẹ nàng, để cho cha mẹ hảo hảo giáo huấn, cha mẹ nàng sẽ không bao giờ động thủ đánh nàng đâu!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính bởi vì chuyện này đã từng xảy ra nên Quách Tiện Xảo mới càng ngày càng không nói đạo lý, nàng ta chắc chắn Du Uyển sẽ không đánh nàng, nhưng ai mà ngờ Du Uyển không những không đánh, mà còn đánh ác như vậy.
Du Uyển cũng không chỉ ấn nàng xuống đất là xong.
Đừng nhìn dáng người Du Uyển tinh tế, thực ra bắt Quách Tiện Xảo lại không hề tốn một chút sức nào, bắt lại, ấn xuống! Lại bắt lại, lại ấn xuống! Quách Tiện Xảo liền oa oa khóc lớn.
Mới đầu là Quách Tiện Xảo đau đớn cùng với phẫn nộ, nhưng càng về sau, thấy ánh mắt của Du Uyển lạnh lùng, tỏa ra sát khí hận không thể bóp chết nàng ta thì mới triệt để khiến nàng ta sợ hãi.
Nàng ta vừa khóc vừa mắng, vừa hô hào kêu Du Phong cứu mình.
Bạch đại thẩm xỉa răng nói: “Cứu cái gì mà cứu a? Phải để cho nó ghi nhớ thật lâu!”
Trăn Trăn là tiểu cô nương ngoan ngoãn, hai tuổi mới biết đi, ba tuổi mới biết nói, so với mấy đứa bé khác đều yếu hơn, hài tử nghịch ngợm nhất trong thôn cũng biết phải che chở nàng, còn con nha đầu này ngược lại thì hay rồi, chọn đứa yếu nhất bắt nạt, có bản lĩnh thì đi đánh nhau với Thạch Đầu nha!
Bạch đại thẩm lặng lẽ lật một trăm cái bạch nhãn trong lòng!
Mọi người trong thôn nghe tụi nhỏ miêu tả lại, cũng cảm thấy Quách gia cô nương này không phải thứ tốt lành gì, Trăn Trăn với Thiết Đản còn là họ hàng gần, nàng ta tới ở nhờ nhà người ta, ăn nhờ nhà người ta, kết quả còn đi đánh con của người ta, sao lại có loại lang tâm cẩu phế như vậy?
“Ai nha ai nha, A Uyển đừng đánh nữa! Cha mẹ nàng ta đến rồi!” Trương thẩm phát hiện ra đầu tiên.
Bạch đại thẩm nói với Du Phong: “Mau kéo ra mau kéo ra!”
“Làm phiền thẩm giúp ta ôm muội muội.” Du Phong gửi Trăn Trăn cho Bạch đại thẩm xong mới tiến lên giữ chặt Du Uyển, còn tay kia thì túm Quách Tiện Xảo qua.
Quách Tiện Xảo lúc này giống như rau xanh bị dập đứng run lẩy bẩy trong gió lạnh, đứng bên người Du Phong khóc đến nỗi hít thở không thông.
Quách Đại Hữu với Đỗ Kim Hoa nghe được tiếng nữ nhi khóc như tiếng heo tru mới vội vàng chạy đến, đại bá cũng tới, nhưng do ông đi đứng không tiện mới tới chậm hơn.
“Xảo nhi!” Đỗ Kim Hoa vừa thấy nữ nhi liền nhào tới, ôm lấy khuê nữ từ trong tay Du Phong, nhìn thấy nữ nhi của mình toàn thân bẩn thỉu, tóc cũng loạn hết cả lên, hình như mặt mũi cũng bị bầm, lúc này phẫn nộ gào lên: “Ai đánh con thành dạng này!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quách Tiện Xảo thực sự bị dọa, ngay cả cáo trạng cũng không dám.
Quách Đại Hữu cả giận nói: “Con nói với cha! Ai khi dễ con?”
Nữ nhi của mình có đức hạnh gì ông còn không rõ sao? Còn dám mở miệng nói ai khi dễ nàng, sao không hỏi xem vì sao nàng ta lại bị bắt nạt?
Mọi người đứng xung quanh cũng chặc lưỡi, tựa hồ đã rõ tại sao nàng ta lại có cái đức hạnh này.
“Có phải ngươi đánh Xảo nhi thành cái dạng này?” Đỗ Kim Hoa không cạy miệng nữ nhi được, liền quay đầu nhìn về phía Du Phong lúc nãy giữ lấy vai Quách Tiện Xảo.
Du Phong muốn nói, không phải là ta...
Đại bá chạy tới, nhìn Quách Tiện Xảo một chút, lại nhìn Du Uyển với Du Phong: “Chuyện gì đây?”
Du Phong nói ra: “Nàng ta bắt nạt Trăn Trăn với Thiết Đản...”
Lời vừa nói một nửa, bàn tay của đại bá đã vỗ lên ót hắn: “Cho nên ngươi mới đánh Xảo nhi? Nó nhỏ như vậy thì biết cái gì? Ngươi làm đại ca kiểu gì vậy? Hơn hai mươi tuổi còn so đo với một đứa bé?”
Kể từ lần cõng nồi thay Khương thị, bây giờ Du Phong lại phải thay Du Uyển cõng nồi: “...”
Không phải là hắn mà!
Đại bá vung quải trương, hung hăng chào hỏi hắn: “Ta sinh ngươi nuôi ngươi, chính là để ngươi bắt nạt biểu muội sao? Sự tình của mấy hài tử, người là đại nam nhân xen vào làm gì? Bây giờ ngươi giỏi lắm rồi phải không?”
Du Phong sinh không thể luyến, hắn lớn lên có một khuôn mặt trung thực không thể xài? Sao mỗi lần xảy ra chuyện hắn đều là người bị tình nghi vậy?
“Đã nói không phải là con!” Du Phong ôm đầu chạy trốn.
Đại bá đuổi theo đánh hắn: “Ngươi còn dám giảo biện! Nếu không phải là ngươi thì là ai? Hài tử nhỏ như vậy cũng hạ thủ được? Nó không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu sao?”
“Đại bá, không phải đại ca, là con.” Du Uyển tiến lên nói.
Đại bá đang giơ quải trượng liền dừng lại: “Con?”
Du Uyển gật gật đầu: “Là con, nó bắt nạt Trăn Trăn với Thiết Đản, con tức không nhịn nổi liền động thủ, đại bá, người muốn phạt thì phạt con đi.”
Đại bá trở mặt trong vòng một giây: “Đánh tốt.”
Du Uyển: “...”
Du Phong: “?”
Mọi người xung quanh: “???”
Mọi người đồng loạt thổ huyết.
Quách Đại Hữu tưởng mình nghe nhầm, nha đầu kia thừa nhận là nó đánh Xảo nhi nhà bọn họ, Du Khai Dương lại nói cái gì? Đánh tốt?
Tại sao lúc nãy trước mặt nhi tử không nói như vậy? Đến cùng đứa nào mới là thân sinh?
“Tỷ phu! Hôm nay nhất định phải cho chúng tôi một cái công đạo!” Quách Đại Hữu đứng ra.
Đỗ Kim Hoa phụ họa nói: “Đúng! Nàng ta bắt nạt Xảo nhi thành cái dạng này! Hôm nay nhất định phải hảo hảo mà giáo huấn nàng ta!”
Một giây trước đại bá hận không thể làm thịt nhi tử thân sinh, một giây sau vô cùng bình tĩnh nói: “Vậy nữ nhi các ngươi khi dễ nữ nhi của ta, các ngươi có trả công đạo cho ta chưa?”
Đỗ Kim Hoa nghẹn họng một cái: “Xảo... Xảo... Xảo nhi không phải là còn nhỏ sao?”
Đại bá cũng không biết xấu hổ mà nói: “A Uyển nhà ta cũng còn nhỏ.”
Đỗ Kim Hoa muốn hộc máu.
Quách Đại Hữu cũng tức giận, vị tỷ phu này trước giờ luôn mềm lòng, chưa bao giờ nói một chữ ‘Không’ với họ, hôm nay làm sao vậy? Vậy mà dám nói ngược lại với ông?
Quách Đại Hữu vênh mặt hất cằm sai khiến nói: “Họ Du! Ta tới nhà ngươi là để mắt tới ngươi! Đừng có cho rằng ta hiếm lạ gì, hôm nay ngươi không giải quyết chuyện này thì hai ta không xong đâu!”
Đại bá không mặn không nhạt ồ một tiếng: “Kỳ thật các ngươi cũng không cần phải ở nhà ta.”
Quách thị phu phụ giật mình: “...”
Tình huống gì đây?
Bọn họ đây là bị hạ lệnh trục khách?
Danh Sách Chương: