Mục lục
Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 80: TÌNH YÊU ĐẸP ĐẼ
Edit: Lan Anh
Cái kích thước này, có hơi quá mức a...
Du Uyển vác cái mặt mo đỏ bừng.
Thời khắc lúng túng như vậy sao mình có thể nghĩ đến chuyện này?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh nghiệm nói cho Du Uyển biết, để hết xấu hổ thì cứ làm như không biết gì là được, coi như mình không nhận ra thứ mình đang ấn lên là gì, Du Uyển lại thoải mái chống người lên lần nữa.
Sau khi ngồi thẳng dậy thì nàng hất cằm lên, giống như một quý phu nhân ưu nhã, bình tĩnh bước xuống xe.
Bị ăn đậu hũ một lần rồi lại một lần, sử dụng xong liền bị ném qua một bên Yến thiếu chủ: “...”
Yến Cửu Triêu mặt đen như than.
Lúc trước còn như bé thỏ con ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn, còn tưởng nàng ta có dục vọng muốn sống rất mạnh...
Du Uyển mắt nhìn thẳng đi tới, nhưng phía sau lưng là từng cơn bão lạnh lẽo ập tới.
Cuối cùng nàng cũng không thể ngồi xe ngựa của mình, bởi vì xe ngựa của Yến Cửu Triêu đi xuyên qua một ngõ nhõ, xong lại vòng qua một con phố, bây giờ quay lại nơi xe ngựa của nàng bị Ngọc Tử Quy ép phải dừng lại trước một cửa hàng bán gạo, liền phát hiện xe ngựa của nàng đã bị mất một cái bánh.

Từng nghe nói trộm tiền, trộm người, trộm bảo, chưa bao giờ nghe qua trộm bánh xe!
Du Uyển híp híp mắt.
Nhưng cái xe này cũng quá tốt đi, nên có mất bánh cũng không lấy làm lạ.
Du Uyển lấy ra dụng cụ sửa xe, lấy bánh xe dự bị ra lắp vào.
Thế nhưng vừa gắn xong bên này thì bên kia lại biến mất.
Du Uyển hít sâu một hơi, đọc tĩnh tâm chú một lần, rồi đi qua gắn tiếp cái bánh xe dự bị thứ hai, cuối cùng bánh bên phải cũng lắp xong.
Cuối cùng đã lắp được hai cái bánh xe, nhưng con ngựa để đánh xe lại không thấy đâu.
Trời tối yên tĩnh, trừ bỏ gió bắc thổi phần phật, không nghe được một chút động tĩnh nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển đã đoán được là ai làm, dù sao hơn nửa đêm người có sức gây khó dễ cho nàng ở chỗ này, trừ bỏ vị kia cũng không còn ai khác.
Một giây trước cứu nàng, một giây sau lại giở trò giày vò nàng, chả trách Bạch Đường lại nói hắn hỉ nộ vô thường, thực một chút cũng không oan uổng cho hắn.
Nghĩ lại vừa rồi nàng ở trên xe ngựa sờ hắn một cái, bây giờ cho hắn phát tiết tiểu tính tình một chút cũng không coi là quá đáng.
Du Uyển hít sâu lần nữa, cố gắng ép cảm xúc có thể có một quyền đấm chết một con bò lại, nhàn nhạt đứng dậy, mang theo tiểu tính tình quay lại mở cái rương trong xe, sau đó lấy xuống một cái tay nải, xoay người đi đến xe ngựa của Yến Cửu Triêu.
“Bánh xe? Cái gì bánh? Bánh xe của ngươi không thấy sao lại đi hỏi bản thiếu chủ?”
“Cái gì? Ngựa cũng không thấy?”
“Ngươi, cái nữ nhân này cũng thật kỳ quái, muốn ngồi xe ngựa của bản thiếu chủ thì cứ nói thẳng, làm gì tốn công tốn sức ngụy trang như vậy? Bản thiếu chủ cũng không phải loại người thấy người khác gặp chuyện khó khăn lại không cho đi nhờ xe ngựa!”
Đêm này, Du Uyển ngồi xe ngựa của Yến Cửu Triêu hồi thôn.
Nửa canh giờ là có thể hồi thôn, nhưng người nào đó mạnh mẽ cưỡng ép Ảnh Lục đổi thành một canh giờ đi đường, ngay cả huynh đệ Du Phong đã sớm được Ảnh Thập Tam đưa về nhà, đang nằm bên trong ngáy o o.
Du Uyển nắn tay thành tiếng răng rắc.
Yến Cửu Triêu nghiền ngẫm nhìn nàng.
Du Uyển buông lỏng nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nói cảm ơn, cũng không quay đầu lại mà xuống xe.

Mãi cho đến khi tận mắt thấy nàng đi vào phòng, Yến Cửu Triêu mới thả rèm xuống, vô cùng thiếu ăn đòn mà xùy một tiếng: “Cứu nàng còn không đủ, còn đổ thừa xe ngựa hư hỏng để bản thiếu chủ đưa về nhà, bản thiếu chủ mới đưa về một lần là cả đường này đều tự mình đa tình?”
Ảnh Thập Tam không đành lòng nhìn thẳng: “...”
Ảnh Lục hận không thể đánh xe ngựa đâm thẳng vào tường: “...”
Trên đường hồi kinh, Yến Cửu Triêu khoe khoang cả một đường, nếu không phải do chính tai họ nghe thấy, Ảnh Thập Tam với Ảnh Lục đều không thể tin được thiếu chủ nhà mình còn có thể khoe khoang một cách rất có học vấn,  cũng là ba câu như trên mà ngài ấy có thể đổi thành một trăm phương thức khoe khác nhau, không câu nào trùng câu nào, đem Du cô nương nói như đời này không phải là ngài ấy là không thể.
“...Các ngươi nói nàng ấy nghĩ thế nào?”
“Thiếu chủ! Đã đến phủ đệ! Tôi đi xem tiểu công tử một chút!”
Ảnh Thập Tam nhanh như chớp biến mất.
Yến Cửu Triêu đem ánh mắt rơi vào một tên hộ vệ khác: “Ảnh Lục, ngươi nói một chút.”
“Thiếu chủ! Hình như Vạn thúc đang gọi tôi, có phải tiểu công tử đã xảy ra chuyện gì không? Tôi đi coi một chút!”
Ảnh Lục cũng bay theo cơn gió mà tránh người.
Yến Cửu Triêu thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn hai con ngựa kéo xe, nào biết vừa mới há miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì chúng lại sưu sưu mà phủi dây cương xuống, hai con ngựa như muốn đi đầu thai mà chạy thẳng tới chuồng ngựa.
Cho nên ngay cả ngựa cũng nghe không nổi nữa rồi...
...
Yến Cửu Triêu tâm tình thật tốt mà hồi tiểu viện, ba tên tiểu gia hỏa lại không có được may mắn như hắn.
Ba người ngồi trên bậc thang lạnh như băng chờ đến đêm, xe ngựa chạy ngang qua cửa cứ một chiếc rồi một chiếc, mỗi lần có xe dừng lại thì ba người lại lộc cộc chạy tới, nhưng cũng đều trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa lạ lẫm đó chạy đi.

Đến lúc ba người đánh cái hắt xì, Vạn thúc không thể không dùng thủ đoạn cưỡng ép, cho hộ vệ ôm ba người vào trong.
Sau khi trở về phòng thì ba tiểu bánh bao không ăn không uống cũng không ngủ, cứ ngồi như vậy cụp cái đầu nhỏ xuống, tội nghiệp mà ngồi trong góc.
Yến Cửu Triêu vừa bước chân vào tiểu viện thì cảm nhận được một tia không thích hợp vô cùng mãnh liệt, trước kia mấy thằng nhóc này luôn muốn nhảy lên lật ngói, đi từ xa luôn nghe được tiếng hạ nhân kêu rên, tối nay sao lại quá mức an tĩnh như vậy.
“Thế nào?” Yến Cửu Triêu đẩy cửa phòng ra, thấy ba tiểu gia hỏa đang ngồi chen chúc với nhau trong góc, hắn cất bước đi qua.
Tiểu bánh bao nghe được âm thanh của cha mình đi tới, khập khiễng khập khiễng xoay người lại, mỗi người đều mang nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.
Yến Cửu Triêu chưa bao giờ thấy mấy hùng hài tử này thương tâm như vậy bao giờ.
Hắn lạnh lùng gọi Vạn thúc: “Chuyện gì xảy ra?”
Vạn thúc đem sự tình nói rõ: “...Nghĩ có lẽ Du cô nương có chuyện quan trọng, công việc quấn thân nên lúc này không có cách nào tới thăm tiểu công tử.”
Yến Cửu Triêu nhíu mày: “A, chuyện quan trọng? Nàng ấy thì có chuyện quan trọng gì? Gặp bản thiếu chủ sao?”
Vạn thúc không kịp chuẩn bị mà ăn đủ: “...”
Yến Cửu Triêu ôm ba tiểu gia hỏa lên giường, cũng không biết hắn nói gì mà ba tiểu gia hỏa cũng chịu ngoan ngoãn đi ngủ, còn đặc biệt hào phòng cho hắn ngủ chung, hơn nữa còn cho hắn ba cái hôn thân thiết thật lớn.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK