Triệu Tây Bối hai mắt trong nháy mắt đỏ lên, cố nén trong mũi chua xót, tức giận nói: “Vì ép tôi gả cho lão già kia, cha tôi cư nhiên sai người đập phá tiệm mì của mẹ tôi, thậm chí còn hại mẹ tôi."
Cô nhìn người mẹ đang bất tỉnh bên cạnh, chua xót trong lòng càng lúc càng nồng đậm.
Nếu như là ngày thường, Triệu Tây Bối nhất định sẽ phát hiện giờ phút này giọng nói của mình không có tràn đầy tức giận, ngược lại là kiều mị mềm mại, làm cho người ta sinh ra một loại yêu quý khó hiểu cảm giác.
Quý nam tư nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng lên.
Triệu Tây Bối nhịn không được mềm mại dựa vào một bên dường như mang theo hơi lạnh Quý Nam Tư, sau khi đạt được cảm giác an toàn đầy đủ, dây thần kinh của cô lại một lần nữa lâm vào hoảng hốt.
Cảm giác kỳ lạ sâu trong cơ thể cô ngày càng nặng nề, như có thứ gì đó đang gặm nhấm dây thần kinh của cô, tê dại đến mức mất hết sức lực, cô không kìm được muốn bám lấy cơ thể Quý Nam Tư, tìm kiếm một chút lạnh lẽo kì diệu kia.
Cô tựa vào trong lòng Quý Nam Tư, đôi tay nhỏ bé không nhịn được vuốt ve lồng ngực cường tráng rắn chắc của hắn, từng trận lạnh lẽo truyền đến làn da nóng bỏng của cô.
Khiến cô buồn bực chính là cứ việc giải thoát được cảm giác nóng bỏng kỳ lạ này, cô lại càng muốn nhiều hơn nữa.
.
Quý Nam Tư tự nhiên nhận thấy sự kỳ lạ của cô, hắn cau mày, nắm lấy bàn tay nhỏ của Triệu Tây Bối đang bắt đầu làm loạn trên ngực hắn.
Cúi đầu nhìn Triệu Tây Bối đang nhắm mắt dựa vào trên vai mình, nguyên bản khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã nhuốm một màu hồng phấn mê người, hơi nóng thiêu đốt trên tay khiến hắn hơi ấm.
Cảm giác khó chịu càng ngày càng nhiều, loại cảm giác xa lạ chưa từng trải qua này khiến Triệu Tây Bối khó chịu không thôi, hai chân siết chặt, nhẹ nhàng cọ xát, cố gắng giảm bớt thống khổ.
Quý Nam Tư sững người một lúc, nháy mắt ngay lập tức hiểu điều này có nghĩa là gì.
Đôi mắt vốn trầm lặng của Quý Nam Tư lập tức trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, tràn đầy sự lãnh lệ đáng sợ.
Cơn nóng bức đau đớn bắt đầu đốt cháy dây thần kinh của Triệu Tây Bối, khi cơn nóng không thể kìm nén được, Triệu Tây Bối bắt đầu rên rỉ ưm ư lên, mang theo một chút mong manh khóc nức nở.
Tay của cô bị Quý Nam Tư khống chế, cô không có sức lực rút ra, để kìm nén dục vọng chỉ biết nắm chặt tay, máu chảy ra từng chút một.
Cơ thể mềm mại của cô áp vào Quý Nam Tư, không ngừng cọ xát vào anh.
Bây giờ đang là giờ cao điểm tắc đường, Chân Tử Hàm vốn đã lái xe sắp đến bệnh viện nhưng hiện tại xe lại đi chậm như rùa, nhìn hàng dài xe phía trước, hắn nhịn không được chửi thề: “Mẹ kiếp, thế này phải đợi đến bao giờ! "
"Dừng xe! "Quý Nam Tư hơi nheo mắt lại, duỗi tay ôm lấy Triệu Tây Bối, lạnh lùng không chút do dự nói với đang lái xe Chân Tử Hàm.
Chân Tử Hàm sửng sốt một chút, nói: “Dừng xe làm gì! Sắp tới nơi rồi! "
"Không còn kịp rồi! "Quý Nam Tư trực tiếp mở cửa xe, bế Triệu Tây Bối ra ngoài.
Ý thức Triệu Tây Bối mơ hồ hết sức, cô nhìn thấy Quý Nam Tư ôm mình lên, cơ thể mềm nhũn bất lực dựa vào người hắn, hai tay cô gắt gao nắm chặt áo khoác của Quý Nam Tư.
Con mắt mê ly của cô nhìn chiếc cằm kiên nghị như điêu khắc của Quý Nam Tư.
Một cảm giác khó giải thích tràn ngập trong lòng cô giống như một ngọn cỏ mới mọc.
Trong cơ thể dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, Triệu Tây Bối khó chịu đến muốn khóc, cảm giác ngứa ngáy đau đớn không chịu nổi ập đến đầu óc, cô nhịn không được bất lực khóc lên.
Một luồng khí lạnh băng lan tỏa khắp cơ thể, đem ý thức của cô kéo lại một chút.
Nước lạnh lan khắp người cô, chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc đã ướt sũng, ôm sát lấy cơ thể cô, lộ ra thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn đến không ngờ.
Danh Sách Chương: