Triệu Tây Bối im lặng, cô không muốn nói với cho mẹ biết rằng Triệu Minh Đức đã làm điều quá đáng hơn với cô, cô không muốn mẹ biết rằng ông ta đã hạ dược cô, không muốn mẹ cảm thấy thương tâm vì loại người không đáng kia.
“Đúng vậy, đám côn đồ kia nói Triệu Minh Đức gọi bọn họ tới, nhưng mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không nghe lời ông ta gả cho ông già kia.” Sau khi suy nghĩ một phen, Triệu Tây Bối vẫn quyết định không nói với Trương Xảo Linh về những chuyện đó mà chỉ nói về vụ đập phá tiệm mì.
“Mẹ sẽ không đồng ý để con lấy ông già đó đâu, hơn nữa con hiện tại đã có bạn trai, mẹ còn muốn nhìn con sống vui vẻ, cho nên con không cần để ý đến cha con. Nếu những người đó dám đến một lần nữa, mẹ sẽ gọi cảnh sát! ” Trương Xảo Linh kiên quyết nói, vì Triệu Tây Bối, cho dù bà có thiện lương tới mức nào thì cũng không nhượng bộ nữa.
“Được rồi, được rồi, mẹ đừng nói những chuyện không vui này nữa, bác sĩ nói mẹ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mẹ đi ngủ đi.” Thấy tâm tình Trương Kiều Linh có chút kích động, Triệu Tây Bối liền vội vàng ôm nàng đi ngủ.
Thấy Triệu Tây Bối dường như không có tâm sự gì, hơn nữa sau một ngày lăn lộn, Trương Xảo Linh cũng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng đi ngủ.
Mà Triệu Tây Bối đang nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được, với tay lấy điện thoại, mở WeChat lên thì thấy ảnh đại diện của Quý Nam Tư vừa được thêm vào hôm nay, là một tấm hình hoạt hình quân nhân bộ dáng nghiêm túc.
Trên gương mặt bực bội của Triệu Tây Bối vô thức hiện lên một nụ cười, cô bấm vào ảnh đại diện của hắn, viết: “Ngủ rồi sao?", lại lập tức xóa đi, hỏi người ta câu hỏi như vậy vào lúc này có vẻ hơi ái muội, tư tưởng đấu tranh nửa ngày Triệu Tây Bối mới gõ dòng chữ "Hôm nay cảm ơn anh" và gửi đi.
Sau đó ném điện thoại qua một bên, đắp chăn ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên âm thanh WeChat nhận được tin nhắn.
"Không có gì. "Quý Nam Tư chỉ đơn giản trả lời bằng ba từ.
Nhìn Quý Nam Tư trả lời, Triệu Tây Bối không ngờ anh lại trả lời tin nhắn của cô nhanh như vậy, sau đó trong lòng dâng lên một niềm vui không tên, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Một lúc sau, Triệu Tây Bối thu lại nụ cười, người ta chỉ lịch sự trả lời ba từ thôi, cô ở bê này cao hứng cái gì?
Vỗ vỗ má, Triệu Tây Bối mở phần mềm lập trình âm nhạc trên điện thoại, nhanh chóng chỉnh sửa một đoạn nhạc nhẹ nhàng, sau khi nghe hai lần, cảm thấy không có vấn đề gì liền lập tức gửi nó cho Quý Nam Tư, còn gửi thêm một nụ cười ngốc nghếch, sau đó lập tức tắt máy đi ngủ.
Quý Nam Tư ở đầu dây bên kia đang xem tất cả các tài liệu quan trọng của Tập đoàn Quý thị trong những năm gần đây, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh vừa lật tài liệu vừa nhìn vào điện thoại, còn tưởng rằng tên ngốc Chân Tử Hàm lại đến hỏi chuyện của Yến Hiểu Mộng, kết quả khi click mở lại thấy nụ cười hồn nhiên của Triệu Tây Bối.
Quý Nam Tư ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhấp vào tin nhắn và nhìn thấy lời cảm ơn của Triệu Tây Bối, bên môi treo một nụ cười nhợt nhat, trong đầu thoáng hiện hình ảnh Triệu Tây Bối dũng cảm đối mặt với mấy người Triệu gia, ngón tay tự nhiên đáp lại ba chữ "Không có gì".
Sau khi gửi đi, Quý Nam Tư lại cảm thấy không hài lòng, hắn trả lời đơn giản như vậy liệu Triệu Tây Bối có nghĩ rằng hắn quá lạnh nhạt không? Chân Tử Hàm luôn phàn nàn với hắn, mỗi khi cậu ta gửi tin nhắn cho hắn, hắn luôn trả lời bằng một âm tiết duy nhất, một chút cảm giác tình người đều không có.
Danh Sách Chương: