• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng đúng đúng, con xem, mẹ thật sự quên kêu A Tư đi vào, đừng đứng ở chỗ này nữa, đi vào ăn điểm tâm đi." Chỉ sau đó Trương Xảo Linh mới tỉnh táo lại.

Sau đó, Quý Nam Tư không nhanh không chậm đi theo vào.

Bởi vì Quý Nam Tư đến đón cô ấy cho nên Triệu Tây Bối ăn nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh bọn họ đã ăn xong bữa sáng, Trương Xảo Linh đang bận mở cửa hàng, nhờ Quý Nam Tư nhanh chóng đưa Triệu Tây Bối đi, đừng đến muộn khiến giáo viên không vui.

Quý Nam Tư vừa gửi tin nhắn cho cô giáo Mai Lâm, bởi vì hắn mới viện cớ nên cũng đưa Triệu Tây Bối đi.

Sau khi họ rời đi, Trương Xảo Linh nhanh chóng chuẩn bị mở cửa hàng, sau khi bình tĩnh lại, bà không thể không nghĩ đến những gì Triệu Minh Đức đã nói về việc kinh doanh tuyệt vời của Quý gia và việc Triệu Tây Bối không có hậu trường, nếu là nhà họ Triệu, ít nhất cũng có thể có một sự bảo đảm, vì vậy bà lại vướng vào rối rắm.

Sau khi cân nhắc rất nhiều, bà vẫn không thể không gọi điện cho Triệu Minh Đức và yêu cầu ông ta ra ngoài gặp mặt để nói về việc chuyển hộ khẩu của Triệu Tây Bối.

Triệu Minh Đức tự nhiên là bày trò rồi đồng ý, thực ra ông ta đã rất vui rồi, giống như gia tộc Quý gia đã nằm trong tay ông ta vậy, ông ta vội vàng gọi điện cho Lâm Nhã Như.

Trong lòng Lâm Nhã Như cũng rất vui vẻ, chỉ cần hộ khẩu của Triệu Tây Bối là ở nhà họ Triệu, cô ta sẽ không thể gạt bỏ quan hệ với nhà họ Triệu nữa, những người trong thương vòng đương nhiên sẽ cho một ít mặt mũi khi đối mặt với bố vợ của tổng tài Quý thị, khi đó việc kinh doanh của chuỗi khách sạn Minh Đức của họ sẽ trở nên tốt hơn.

Ngay khi Lâm Nhã Như vui vẻ, bà ta đã gọi Triệu Nghiên Hoa để đi mua sắm, hai người họ ở nhà một lúc lâu trước khi ra ngoài.

Trương Xảo Linh hẹn Triệu Minh Đức tại một quán trà chiều, sở dĩ bà không hẹn ở quán mì của chính mình là vì Trương Xảo Linh trong lòng vẫn còn chút oán hận Triệu Minh Đức, bà không muốn ông ta xuất hiện ở chỗ của bà.

Sau khi lơ đãng kết thúc công việc kinh doanh cả buổi sáng, Trương Xảo Linh treo biển đóng cửa bên ngoài cửa hàng sau buổi trưa, sau bữa trưa bình dị, bà chuẩn bị đi đến cuộc hẹn.

Và tất cả những điều này, Triệu Tây Bối hoàn toàn không biết, cô ấy đang chăm chỉ học piano với cô giáo Mai Lâm, còn Quý Nam Tư thì đang xem tài liệu của cô ấy.

Vì lý do nào đó mà ngày hôm qua hai người suýt lau súng cướp cò, Quý Nam Tư luôn muốn nhìn thấy Triệu Tây Bối trước mặt mình mọi lúc. Cho nên hắn nóng lòng muốn đón cô, tìm cớ cùng cô học bài, hắn thật sự sắp phát điên rồi.

“Bối Bối, chúng ta nghỉ ngơi trước đi! "Sau khi một đoạn kết thúc, cô Mai Lâm đề nghị.

"Được rồi, cảm ơn cô giáo Mai Lâm. " Triệu Tây Bối cung kính nói.

Cô giáo Mai Lâm chỉ gật đầu với một nụ cười, cô ấy đứng dậy và đi về phía khu vực nghỉ ngơi, ở nơi này, những người hầu đã mang đồ giải khát và đồ uống bày biện ra sẵn.

Quý Nam Tư cũng đặt tài liệu trong tay xuống, vặn cổ và vẫy tay với Triệu Tây Bối, ra hiệu cho cô đến bên cạnh mình.

Triệu Tây Bối chạy đến với một nụ cười ngọt ngào, còn xoa bóp cổ cho Quý Nam Tư một cách tự nhiên.

“Hóa ra anh làm tổng tài khó như vậy, chủ nhật còn không được nghỉ ngơi. "

Triệu Tây Bối trêu chọc nhìn Quý Nam Tư, có vẻ như người ngoài nhìn vào tổng tài Quý thị hào quang vạn trượng, nhưng họ cũng có nỗi khổ của riêng mình, nhân viên vẫn có thể có những ngày nghỉ cuối tuần, nhưng Quý Nam Tư thì sao? Bất kể khi nào nếu có chuyện gì xảy ra, tổng tài là hắn đều phải đưa ra quyết định, hơn nữa hắn cũng không có thời gian riêng tư, không có gì lạ khi mà hắn và anh trai của mình không muốn tiếp quản Tập đoàn Quý thị.

“Bằng không em cảm thấy tại sao anh trai của anh thà đi làm nhiệm vụ còn hơn là trở về tiếp quản công ty? " Quý Nam Tư bất lực nói.

"Vậy anh thật đáng thương. " Triệu Tây Bối cười khúc khích.

"Cho nên sau này nhất định phải đối tốt với anh, nếu không anh càng đáng thương hơn. "Quý Nam Tư giả vờ đáng thương một cách trịnh trọng.

Thấy hắn rõ ràng nói những lời đáng thương nhưng lại cố làm bộ mặt nghiêm túc, Triệu Tây Bối không khỏi bật cười.

Sau đó, cô cũng bắt chước bộ dạng của Quý Nam Tư, nghiêm túc nói: "Được rồi, vì anh đáng thương như vậy nên đừng lo lắng, em sẽ đối xử tốt với anh và không bao giờ ngược đãi anh. "

Quý Nam Tư quay lại và gõ vào đầu Triệu Tây Bối, không nhịn được bật cười.

"Được rồi, Triệu tiểu thư, chúng ta hãy tiếp tục!” Sau khi nghỉ ngơi, cô giáo Mai Lâm gọi Triệu Tây Bối để tiếp tục học.

Triệu Tây Bối rời khỏi bên cạnh Quý Nam Tư, Quý Nam Tư mỉm cười với nỗ lực nghiêm túc của cô ấy, sau đó cầm tài liệu của công ty lên và tiếp tục đọc.

Trương Xảo Linh ngồi trong quán trà chiều, thường xuyên nhìn ra phía cửa.

Bà còn do dự, Triệu Tây Bối đã kể về tình huống của cô ở Quý gia, hơn nữa theo quan sát của bà, Quý Nam Tư thực sự rất tốt với Triệu Tây Bối, nhưng bây giờ mối quan hệ giữa hai người chỉ mới bắt đầu, họ như thế này cũng rất bình thường, nhưng sau nhiều năm thì sao? Bà ấy và Triệu Minh Đức không phải là ví dụ tốt nhất sao? Hai người họ là một cặp vợ chồng trẻ, họ đã làm việc chăm chỉ cùng nhau, cuối cùng, Triệu Minh Đức đã nuôi tiểu tam ở bên ngoài, ly hôn với bà và cưới tiểu tam làm vợ.

Không có gì lạ khi Trương Xảo Linh lo lắng về Quý gia, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, bản thân bà ấy là một ví dụ sống, làm sao mà bà ấy có thể không lo lắng cho Triệu Tây Bối?

Trong khi Trương Xảo Linh đang suy nghĩ lung tung, Triệu Minh Đức đã ngồi đối diện bà.

"Bà hôm nay tới tìm tôi là đã nghĩ kỹ chưa? " Triệu Minh Đức hỏi thẳng vào vấn đề.

“Tôi… tôi thực sự cần phải chuyển hộ khẩu của Bối Bối saosao? " Trương Xảo Linh ngập ngừng nói.

"Bà nói gì? “Triệu Chiêu Minh Đức xem nhẹ bà ấyấy.

"Bọn họ biết ông là cha của Bối Bối đúng không? "Trương Xảo Linh nghi ngờ hỏi. Bà ấy thực sự không hiểu tại sao Triệu Minh Đức nhất quyết muốn thay đổi hộ khẩu của mình. Chẳng lẽ những lời Bối Bối nói tối qua là thật sao?

Nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con, Triệu Minh Đức sao có thể đối xử với Tây Bối như vậy?

Trương Xảo Linh vẫn còn không biết rằng Triệu Tây Bối đã từng bị hạ thuốc, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ không mời Triệu Minh Đức ra ngoài hôm nay như thế này.

“Bọn họ biết tôi là cha của Tây Bối thôi thì sao đủ? Tôi không phải là người giám hộ của con bé! Trong mắt Quý gia, chỉ có người giám hộ là bà mới là người chống lưng cho con bé. Nếu hộ khẩu được chuyển cho nhà họ Triệu, họ đương nhiên phải suy nghĩ trước khi gây rắc rối cho Tây Bối. ” Triệu Minh Đức đạo đức giả nói.

"Cái này... người của Quý gia..." Trương Xảo Linh còn chưa do dự xong thì đã nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh vang lên bên tai.

“Đồ chó đẻ! Sao bà dám quyến rũ bố tôi! Xem tôi có giết bà không! "

Triệu Nghiên Hoa và Lâm Nhã Như đang đi mua sắm cùng nhau, họ đã đi mua sắm mệt mỏi, tình cờ nhìn thấy nhà hàng trà chiều này nên họ bước vào, nhưng Triệu Nghiên Hoa nhìn thoáng qua Trương Xảo Linh và Triệu Minh Đức, Trương Xảo Linh quay lưng lại, cô ta chỉ nhìn thấy Triệu Minh Đức đang mỉm cười và nói điều gì đó với Trương Xảo Linh một cách hài lòng, cô ta nhất thời nóng đầu lao lên ngay lập tức trước khi kịp suy nghĩ bất cứ thứ gìgì.

Khi cô ta nhìn thấy đó là mẹ của Triệu Tây Bối, Trương Xảo Linh, sự xấu hổ và thất vọng mà cô ta gặp phải ở Triệu Tây Bối vài ngày trước khiến cô ta mất đi lý trí ngay lập tức lao tới xé quần áo của Trương Xảo Linh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK