“Chào chị, chiếc áo này chị đan rất đẹp.” Ôm con đến trước sạp, Biên Duyên cong người cầm một chiếc áo khoác len có hình con gấu lên.
“Cảm ơn đã khen.” Bà chủ cũng là mẹ trẻ con, thực ra lúc mẹ con Biên Duyên đi xuống cô ấy đã chú ý, hôm nay cô bán nhanh dọn hàng như vậy khiến rất nhiều người xung quanh bàn tán, vì vậy nhìn thấy cô mang con đến chào hỏi, thực ra cô ấy rất bất ngờ.
"Có cần cho con thử không? Thời tiết mùa thu sau tận thế rất lạnh, chiếc áo này vừa hay dành cho trẻ con." Sau khi hết kinh ngạc, bà chủ đặt đồ trong tay sang bên cạnh rồi bắt đầu chào bỏi, tay nghề của cô ấy không tệ, vì vậy bày sạp ở đây, bán đồ cũng tạm, nhưng sạp nhà bọn họ không chỉ bán mỗi cái này, có lúc đồ chồng cô ấy cầm về sau khi ra ngoài cũng bán ở đây, đó mới là chủ yếu.
"Được." Nói xong Biên Duyên thả con xuống.
Cũng không biết bà chủ làm như nào, chiếc áo lên này sờ rất mềm, bên trong cũng không ngứa, mặc dù bây giờ An An mặc hơi rộng, nhưng Biên Duyên tin rằng, không cần bao lâu nữa An An mặc nó sẽ vừa.
"Lấy chiếc này đi, bao nhiêu tinh hạch?" Biên Duyên rất hài lòng, chiếc áo này cô vừa nhìn đã thích.
"Đều là hàng xóm, lấy cô hai mươi tinh hạch đi." Bà chủ nhìn dáng vẻ suy dinh dưỡng của An An cũng không biết mở lời như nào, dù sao tay nghề của mẹ đứa trẻ cô ấy thấy được, nhưng cô ấy là người ngoài không tiện nói gì. Là một người mẹ, bà chủ có thể nhìn ra sự yêu thương trong mắt cô dành cho đứa trẻ không phải giả.
Có lẽ trước đó mẹ con hai người đã trải qua chuyện gì đó.
"Hay là em ngồi lại cho đám trẻ chơi với nhau." Bà chủ nhận tinh hạch xong lấy một chiếc ghế gấp từ sau lưng ra.
“Đều là hàng xóm vừa hay có thể làm quen, em tên Biên Duyên, đây là con của em Thiều An, tên ở nhà là An An.” Biên Duyên gật đầu sau khi đi qua thì bắt đầu cười giới thiệu với bà chủ, sau này bọn họ sẽ tiếp xúc lâu dài, không thể nào gọi bà chủ mãi được.
“Chào cô Biên, chị tên Hạ Thu Ca, đây là con trai lớn của chị Tăng Dương Húc, đây là con trai nhỏ Tăng Dương quang, các con mau chào dì Biên đi.” Hạ Thu Ca dịu dàng gọi hai đứa trẻ đến, giọng nói thực sự rất dịu dàng.
“Chào dì Biên, chào em trai.” Hai đứa trẻ nhà Hạ Thu Ca ngoan ngoãn chào, một đôi mắt đen tò mò nhìn An An.
“Chào các cháu.” Nghe giọng nói hoạt bát của hai đứa trẻ, đáy mắt Biên Duyên đều là ý cười.
“An An cũng nên chào mọi người, đây là dì Hạ, bên trái là anh Dương Húc, bên phải là anh Dương Quang.” Biên Duyên đáp lại hai đứa trẻ xong bắt đầu dạy An An chào hỏi, nhưng đây là lần đầu tiên đứa trẻ chào hỏi người lạ, vì vậy giọng nói hơi yếu đuối.
“An An hơi ngượng ngùng, sau này làm phiền hai anh trai rồi.” Đối diện với con, trong mắt Biên Duyên đều là sự dịu dàng, hôm nay đã có thể ra ngoài chào hỏi, sau này cô sẽ dần dần khiến đứa trẻ trở nên hoạt bát hơn.
“Bọn cháu là anh trai, sau này sẽ chăm sóc cho em An An.” Tăng Dương Húc nhìn An An trong lòng dì Biên thấp hơn cậu bé nửa cái đầu vỗ ngực nói.
“Đúng vậy.” Tăng Dương Quang nhỏ tuổi hơn cũng gật mạnh đầu theo lời nói của anh trai.
“An An, con xem các anh trai đều rất thích con, vì vậy con có bằng lòng chia sẻ đồ xếp gỗ cho các anh trai cùng chơi không?” Nhìn hai đứa trẻ, Biên Duyên hỏi An An ở trong lòng, lúc ở trong xe thực ra cậu bé rất muốn chơi với các bạn nhỏ đúng không.
“Vâng.” An An nhìn hai anh trai lớn trước mặt, tay nắm chặt hộp xếp gỗ trong lòng rồi gật đầu.
“Con đi chơi với các anh trai đi, mẹ ở đây chờ con.” Thấy đáy mắt cậu bé ánh lên ánh sáng chờ mong, Biên Duyên thả người ra.
“Đưa em trai ra đệm chơi đi.” Hạ Thu Ca cũng nhìn ra dáng vẻ đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần của đứa trẻ, chỉ e là không muốn rời khỏi tầm mắt của mẹ.
“Xin lỗi, con em hơi lạ người.” Sắp xếp cho con xong, Biên Duyên mới cười hối lỗi với Hạ Thu Ca.
“Chuyển đến nơi xa lạ, trẻ con sẽ rất mẫn cảm, chị hiểu được mà.” Nghĩ đến dáng vẻ hoang mang hoảng hốt của đám trẻ mỗi lần bọn họ đổi chỗ, cô ấy thực sự hiểu được Biên Duyên, cô ấy tốt hơn, bên cạnh có cha mẹ và chồng, nhưng Biên Duyên chỉ có một mình nuôi con, chắc chắn sẽ khó khăn hơn.
“Mấy hôm nữa trời lạnh, chiếc mũ này tặng cho An An, hi vọng em không chê.” Tóc của đứa trẻ ít lại còn khô vàng, mấy hôm nữa đổi mùa mái tóc đó sao chịu nổi gió lạnh thổi, với lại trông đứa trẻ có vẻ yếu đuối, đừng để đổ bệnh.
“Vậy em nhận lấy thay con, cảm ơn chị.” Nhìn sự chân thành trong mắt Hạ Thu Ca, cô cũng không tiện từ chối, cô định tối sẽ tặng cho bọn họ một bát gà om.