“An An, mẹ đi xuống lấy đồ, con đừng chạy lung tung nhé, ngoan.” Cô quay đầu dịu dàng nói với đứa trẻ một tiếng rồi mới xuống xe đi về phía người đó, không phải cô quá yên tâm về người xung quanh mà là sau khi xe kết hợp với nhà được cải tạo đã liên thông với ý thức trong đầu cô, trước khi cô xuống xe đã mở hệ thống ngăn cách cho xe, cửa xe ngoài cô không ai có thể mở được.
Do người mới đi lấy hướng dẫn không nhiều, Biên Duyên qua đó chưa được bao lâu đã xếp hàng lấy được.
Thành tây có vẻ sầm uất hơn thành đông, đến cả quản lý cũng nghiêm khắc hơn nhiều, ví dụ như vào thành, người bình thường đi vào không cần trả phí vào thành, nhưng sau đó nếu như có người không bằng lòng làm việc cho thành tây, vậy thì một ngày cần nộp một viên tinh hạch cấp một. Nhưng nếu như bằng lòng làm việc, không những có thể miễn nộp tinh hạch, một ngày còn có thể được mười lăm viên tinh hạch và một bữa cơm, đây là đãi ngộ bình thường của tầng lớp thấp nhất, vì vậy chỉ cần chăm chỉ thì sẽ không đói chết ở thành tây.
Mà với người chuẩn bị vào thành tây buôn bán nhỏ như cô, sau khi vào thành phải nộp năm mươi viên tinh hạch cấp một mới có thể bày bán ở nơi cố định bên trong, hơn nữa sau này còn dựa theo nơi bày bán để thu thêm tiền.
Đợi sau khi cô xem xong hướng dẫn, đội ngũ đại khái đã đến lượt cô.
“Từ đâu đến, mấy người vào thành?” Nhân viên công tác nhìn cô một cái xong thì hỏi, làm việc ở đây lâu rồi những người mới đến người thành tây chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
“Thành đông, hai người vào thành, tôi và con trai bốn tuổi.” Nói xong, cô chỉ về phía cửa sổ xe kết hợp với nhà.
Mở nút ấn, một tia sáng xanh nhanh chóng bao vây lấy xe, sau đó theo bước đi của nhân viên công tác tiến hành quét qua bên trong xe.
“Chỉ có hai mẹ con từ thành đông đến đây sao, cô là tiến hóa giả hay dị năng giả?” Nhân viên công tác quét xong thì thái độ đối với Biên Duyên tôn trọng hơn nhiều, dù sao thì rừng từ bên thành đông qua đây nguy hiểm đến mức nào, cô ta hiểu rất rõ.
“Tiến hóa giả.” Mặc dù bây giờ chưa phải nhưng sau này nhất định sẽ phải, hơn nữa cô nói vậy là vì phòng sau này xảy ra những chuyện phiền phức không cần thiết, dù sao tỷ lệ người bình thường có thể an toàn đi qua đó thực sự vô cùng thấp.
“Tiến hóa giả sống ở Nhất Nhai, cô có thể trực tiếp qua đó.” Nhân viên công tác vừa nói vừa dùng thái độ cung kính đưa hai tấm thẻ vào thành cho cô, dù sao một người đưa theo con dám một mình đi qua nơi đó, vậy thì đẳng cấp của tiến hóa giả trước mặt nhất định không thấp.
“Cảm ơn.” Nộp phí xong, Biên Duyên lái chầm chậm vào thành theo tấm bảng chỉ thị phía trước.
Ở thành đông, tiến hóa giả có cống hiến với thành không cần nộp phí vào thành, nhưng quản lý ở mỗi thành lại khác nhau, đến thành tây tiến hóa giả cần nhận giấy chứng nhận tương ứng ở hiệp hội tiến hóa giả gần Nhất Nhai mới được miễn phí, trước đó thì phải nộp phí vào thành. Đương nhiên, sau khi tiến hóa giả nhận giấy chứng nhận xong thì có thể đến cơ quan liên quan xin hoàn phí vào thành, nhưng mà rất nhiều tiến hóa giả không đi, dù sao bọn họ cũng không thiếu mấy viên tinh hạch.
Qua bảng chị thị, theo bản đồ nhỏ trên hướng dẫn lái xe mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, Biên Duyên rốt cuộc đến nơi bày hàng trong thành tây, còn về Nhất Nhai, bây giờ cô không muốn đến đó, dù sao cô vẫn chưa trở thành tiến hóa giả thực sự.
“Xin chào, tôi muốn nộp phí bày hàng.” Sau khi xuống xe, Biên Duyên cầm túi tinh hạch đến chỗ gác cổng, lúc đứng ở chỗ xử lý, ánh mắt của Biên Duyên đánh giá xung quanh, không giống với Nhất Nhai nơi tiến hóa giả sinh sống, nơi đây rõ ràng rất ồn ào, người ở đây có thể nói là tốt xấu lẫn lộn, đủ loại người.
Lúc xuống xe cô đã cảm nhận được mấy ánh mắt đánh giá không hề che giấu.
“Khu bên phải năm mươi tinh hạch phí vào cửa, mỗi ngày nộp phí bày hàng mười viên, cung cấp nhà vệ sinh và nước nóng cả ngày, khu bày hàng bình thường bên trái, phí vào cửa mười viên, sau này mỗi ngày nộp phí bày hàng năm viên, đãi ngộ như nhau.” Nhân viên quản lý là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc gile màu xanh dương, ông ta lười biếng nhìn xe kết hợp với nhà phía sau lưng Biên Duyên một cái.
“Đây là năm mươi viên tinh hạch, cho tôi một khu, cảm ơn.” Nói xong, Biên Duyên đưa túi đựng tinh hạch qua.
“Cô đến vừa đúng lúc, chỗ đỗ 399 ở sát bên ngoài hôm qua vừa chuyển đến Nhất Nhai, sau này cô ở đó đi.” Nhìn túi đựng tinh hạch vẫn còn vết máu chưa khô, nhân viên quản lý híp đôi mắt không được coi là quá to, sau đó lấy tấm thẻ có số 399 ra.