“Mẹ không mệt.” Biên Duyên quay người ôm cậu bé lên, cũng không biết nhóc con nghĩ như nào đột nhiên lại muốn đấm lưng cho cô.
“Nhưng anh Dương Húc nói, buổi tối các anh ấy sẽ đấm lưng cho cha mẹ, làm con ngoan trong lòng cha mẹ.” An An trộm ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, trong đôi mắt đen nhánh còn mang theo cả chờ mong.
“Con đấy, mẹ bận rộn xong được nhìn thấy con đã thỏa mãn lắm rồi.” Nhìn ánh mắt trộm liếc mình của nhóc con, trong lòng Biên Duyên ấm áp, cô nhấc ngón trỏ tay phải lên khẽ vuốt mũi cậu bé.
“An An thích mẹ.” Nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, An An ngượng ngùng sà vào lòng Biên Duyên, đây là lần đầu tiên cậu bé làm nũng trong lòng mẹ suốt bao năm qua, cậu bé hơi ngượng. Nhưng mà hai ngày gần đây mẹ thực sự quá giỏi, quá dịu dàng, cậu bé rất thích, cậu bé thực sự hi vọng mẹ có thể mãi tốt như vậy.
“Mẹ cũng thích An An, An An chính là bảo bối nhỏ của mẹ.” Ôm con, Biên Duyên khẽ vỗ lên lưng cậu bé, cằm đặt trên đỉnh đầu, trong mắt đều là ý cười.
Bảo bối đáng yêu như vậy cô nhất định phải bảo vệ cậu bé bình an, vui vẻ lớn lên.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu đến tận khi Biên Duyên cảm nhận được hô hấp đều đặn trong lòng, cô mới phát hiện nhóc con không biết đã ngủ từ lúc nào, có lẽ hôm nay chơi với các bạn nhỏ quá vui, tiêu hao nhiều sức.
Đặt con lên giường xong, Biên Duyên kéo rèm cửa sổ xuống, cô quyết định không đợi buổi tối, bây giờ lập tức thử hiệu quả của tinh hạch cấp hai.
Tất cả chuẩn bị xong, Biên Duyên dùng tư thế vô cùng thoải mái dựa vào sô pha, sau đó mới mở khay chuyển hóa năng lượng vừa chuyển qua đây ra, rồi bỏ một viên tinh hạch cấp hai mình có vào trong.
Sau khi cô ra lệnh, một cảm giác mạnh mẽ bao phủ khắp toàn thân, khác với dòng điện nhanh của tinh hạch cấp một, tinh hạch lần này khiến cô cảm nhận được mỗi lỗ chân lông trên người đều giãn ra dưới dòng điện lưu hơi đau lớn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thậm chí cô cảm nhận được mỗi lỗ chân lông trong người như vừa trải qua việc phá vỡ rồi tái tạo lại, cảm giác đó rất kỳ diệu.
Năng lượng lấy được từ viên tinh hạch cấp hai duy trì được năm phút trong cơ thể cô, sau đó bỏ viên thứ hai vào, cảm giác lần này không mạnh như lần trước, đến thời gian cũng rất nhanh, chưa hết năm phút, hệ thống đã nhắc nhở cô hoàn thành dung hòa năng lượng chuyển hóa.
Mở hai mắt ra, trong mắt Biên Duyên xẹt qua một tia điện lưu màu xanh mà cô không hề chú ý đến.
“Cảm giác mệt mỏi cả một ngày đã biến mất, thân thể thoải mái như chưa từng mệt mỏi, còn về cảm giác khác hình như không có.” Biên Duyên cảm nhận mình lúc này toàn thân thoải mái, có cảm giác muốn ra ngoài chạy mấy vòng, đáng tiếc ngoài điều này cô không hề cảm nhận được điều khác, vì vậy trong lòng cô nhất trí cho rằng là do năng lượng quá ít, xem ra sau này càng phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, dù sao cô chưa biết phải dùng bao nhiêu năng lượng mới thức tỉnh được dị năng.
“Nhân lúc con vẫn còn đang ngủ ra ngoài mua ít đồ.” Cô cứ cảm thấy tinh lực bây giờ của mình hơi dư thừa, vì vậy Biên Duyên quyết định đi dạo một vòng chợ thuận tiện mua ít đồ mang về.
Nói làm là làm, Biên Duyên cầm tinh hạch nhét vào trong túi, sau khi xuống xe nói với Hạ Thu Ca một tiếng rồi bước nhanh len vào đám người.
Qua khu sinh hoạt, Biên Duyên đi về hướng Dương Địa Hải, bởi vì rất nhiều lương thực biến dị và thịt thú biến dị đều bán ở khu đó.
Nếu như Biên Duyên đến sớm mấy hôm sẽ phát hiện hôm nay người bên này nhiều hơn trước đó, hơn nữa trên mặt ai cũng vô cùng hưng phấn, túm đầu lại thảo luận việc gì đó.
Mấy người Dương Địa Hải ở phía trước cũng nói đến mức mặt mày đỏ bừng, hơn nữa từ lời nói của hai người, Biên Duyên nghe thấy mấy cái tên quen thuộc.
“Anh Dương, đang nói chuyện gì mà phấn khích vậy?” Biên Duyên tiến lên cố ý thể hiện rất hứng thú hỏi, bây giờ cô có thể chắc chắn mấy người anh Dương đang thảo luận nhân vật chính trong nguyên tác.
“Bà chủ Biên ra ngoài mua đồ à, cô còn chưa biết đúng không, nghe nói hôm qua có hai đội săn đến từ khu bảy, là đoàn lính đánh thuê Kiệt Hỏa và đoàn lính đánh thuê Chấp Băng nổi tiếng của khu bảy.”
“Tôi còn nghe nói bọn họ đụng trúng nhau trong rừng sâu, hai đội vì tranh một con hỏa lang cấp năm xông vào đánh nhau, do dị năng của đội trưởng đội Liệt Hỏa Thích Uyên đột nhiên thăng cấp, lần này bên Chấp Băng không tranh được, đội viên không kịp tránh đi bị thương nặng, đang dưỡng thương ở Nhất Nhai.” Lúc Dương Địa Hải nói chuyện thì híp mắt không ngừng liếc bốn xung quanh, chỉ sợ lời mình nói bị người khác nghe thấy. Dù sao nghe nói Chấp Băng bây giờ đang nghẹn một bụng tức, ông ấy không muốn chọc vào bọn họ, mặc dù không muốn chọc vào nhưng vướng mắc giữa hai đội này khiến người ta rất muốn buôn chuyện.