• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngày mai nếu như có thể săn được lợn biến dị, đồ ăn ngày kia sẽ là thịt kho tàu được không?” Biên Duyên nhìn dáng vẻ tự tin của ông ấy liền cười nói.

“Thịt kho tàu à, đám tiểu Huy nghe xong nhất định sẽ săn về cho cô.” Ông chủ ngẫm lại mùi vị của thịt kho tàu trước tận thế, bắt đầu nuốt nước miếng.

“Vậy một lời đã định, giá cả vẫn…”

“Biến dị thú cấp một chỉ cần không phải loại hiếm thì vẫn là giá đó.”

“Hợp tác vui vẻ, tôi họ Biên, Biên Duyên.” Ông chủ này không tệ, sau này Biên Duyên chắc chắn sẽ hợp tác lâu dài với ông ấy.

“Hợp tác vui vẻ, Dương Địa Hải, có việc gì có thể đến tìm tôi, tôi đi trước đây.” Dương Địa Hải ngửi mùi thức ăn bay ra từ xe bán hàng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang kêu gào.

“Được, tạm biệt anh Dương.” Nhìn anh Dương bước nhanh, ánh mắt Biên Duyên lướt xung quanh, quả nhiên có người đầu tiên, những người ngửi thấy mùi thơm đã rục rịch cũng không chờ đợi được đi qua.

Biên Duyên đưa suất cơm hộp đã chuẩn bị xong theo ảnh bên trong đầu.

Mà người mua một phần ăn thử trực tiếp mở ra ngồi gần đó ăn, miếng gà màu xanh bốc lên khói trắng, mùi thơm tươi mới truyền vào đại não, lúc vẫn còn do dự khi cầm đũa gắp lại không nhịn được gắp miếng gà nhanh lên cho vào miệng, thịt gà thơm mềm xuống bụng, thêm một miếng cơm thấm đẫm nước sốt, mắt người đàn ông sáng lên, sau đó bước nhanh tiếp tục xếp ở cuối hàng, vừa ăn vừa xếp.

Người như vậy không hề ít, rất nhanh xung quanh xe đồ ăn đã đầy người đứng xếp hàng, vì đội ngũ quá dài nên trong đó có không ít khách xếp trước cửa hàng nhà khác, cũng bởi vì chờ đợi thấy chán nên tùy tiện xem xem, sau đó còn thực sự bỏ tiền mua mấy món đồ mình thích.

Cho nên mấy quầy hàng xung quanh không hề đố kỵ Biên Duyên làm ăn tốt, thậm chí còn hi vọng mỗi ngày đều tốt như vậy, dù sao người mỗi ngày có thể ăn được một suất cơm giá hai tinh hạch, chắc chắn không phải gia đình khó khăn, không chừng lúc xếp hàng bọn họ nhìn thấy thứ mình thích tiện tay mua luôn, cũng như hôm nay được hưởng sái.

Năm trăm suất bán xong, Biên Duyên cảm thấy tay của mình sắp không nhấc lên nổi được nữa, nhưng mà nhìn tinh hạch sáng lấp lánh trong hộp, lòng cô lại thấy vô cùng ngọt ngào.

Đặc biệt là hai viên tinh hạch cấp hai trong đó, vừa hay cô khỏi phải đi đổi, tối hôm nay sau khi An An ngủ cô quyết định thử hiệu quả của tinh hạch cấp hai.

Ở bên kia, Hạ Thu Ca sau khi bận rộn xong mới phát hiện con mình không biết từ lúc nào đã lên xe bán đồ ăn, nhìn trước xe bán đồ ăn của Biên Duyên có một hàng dài xếp hàng, cũng ngại đi qua làm chậm trễ việc làm ăn của người ta. Chỉ là cô ấy nghĩ đến việc đám trẻ ở bên chỗ cô ăn uống nên hơi ngại, cô ấy quyết định đợi làm xong món đang làm, cô ấy sẽ làm cho An An một chiếc quần, dù sao đồ ăn cô bán cũng không rẻ, nhà bọn họ không thể vì trẻ con thích chơi với nhau mà chiếm hời của người ta.

Lúc Biên Duyên hết bận cô ấy qua đón con về, Hạ Thu Ca nghe thấy toàn là những lời ngây ngô khen Biên Duyên làm món ăn rất ngon của hai đứa trẻ.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của đám trẻ, trong lòng Hạ Thu Ca đột nhiên hơi chua xót, trước đây ở đâu cũng có đồ ăn ngon để ăn, bây giờ muốn ăn lại không dễ dàng, bọn họ từng trải qua hòa bình trước tận thế, từng nếm đồ ăn ngon thời đó. Nhưng con của cô ấy đứa lớn nhất không còn nhớ chuyện lúc đó, vì vậy sau khi bọn chúng nhớ được thì đồ ăn chỉ còn công năng là lấp đầy bụng, còn về mùi vị có ngon hay không, trước lúc gặp mẹ con Biên Duyên, bọn chúng chưa từng biết.

Là cha mẹ, bọn họ cũng muốn cho con những điều tốt nhất, bây giờ bên cạnh có nhà Biên Duyên, cô ấy quyết định có khổ hơn nữa cũng không muốn con khổ. Sau này chỉ cần tiết kiệm hơn, cách ba năm ngày mua một suất cho người nhà cải thiện đồ ăn, đồ ăn thịt dị thú cấp cao không mua được, với giá của xe bán đồ ăn bên cạnh bọn họ vẫn mua được.

Hạ Thu Ca suy nghĩ như nào Biên Duyên không biết, cô lúc này đang thu dọn phòng bếp, bận rộn cả một ngày eo mỏi lưng đau đang suy nghĩ xem ngày mai có nên giảm số lượng không.

Nhưng suy nghĩ lại ở thế giới này, mệt thì có mệt nhưng sớm nâng cao thực lực cũng là một cách giữ mạng.

Huống hồ mức độ này không thể mệt bằng trước đây sáng đi làm tối tiếp tục đi bày sạp bán hàng được.

Sau khi bận rộn xong, Biên Duyên quay đầu nhìn thấy nhóc con vừa cụp mắt.

“An An, sao vậy con?” Biên Duyên bỏ tạp dề ra ngồi xổm xuống nhìn An An hỏi.

“Mẹ, con, con đấm lưng cho mẹ.” An An dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn cô rồi bỏ đồ trong tay xuống nhanh chóng đứng dậy đi đến phía sau lưng Biên Duyên.

Sau đó lưng Biên Duyên truyền đến tiếng đấm nhè nhẹ, động tác cẩn thận chỉ sợ làm người được đấm bị đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK