Nghe bọn họ nói ta là Thái Tử Phi.
Bọn họ còn bảo ngày trước ta và Thái Tử ân ái dính nhau như sam, muốn chặt không đứt, muốn cắt không rời.
Sau này trong phủ xuất hiện thêm một nương tử tên Dao Nương, nàng ấy không thích ta.
Tống Vân Giai muốn cưới nàng làm Trắc Phi liền bị Hoàng Thượng mắng tơi tả.
May thay hắn là kẻ tài hoa hơn người cho nên thỉnh thoảng mắc chút sai lầm cũng chẳng đáng ngại là mấy.
Dù sao hắn cũng là người được chọn cho vị trí Thái Tử độc nhất vô nhị.
Chỉ là chung quy lại Dao Nương cũng không được như ý nguyện, chẳng thể có được danh phận mình mong muốn.
Tống Vân Giai đóng cửa kín đáo tổ chức cho nàng ta một buổi tiệc long trọng.
Nàng ta khoác trên người bộ y phục xuất giá hết mực lộng lẫy, mỉm cười cầm lấy chiếc chìa khoá khố phòng trong phủ từ trong tay ta.
“Trước hết nàng phải dưỡng sức khoẻ thật tốt, mọi chuyện còn lại không cần lo lắng.”
“Đừng gây thị phi với Dao Nương, yên ổn mà ngồi trên chức vị Thái Tử Phi của nàng, nàng ấy sẽ không làm khó nàng đâu.”
Ta biết, hắn nhất định cảm thấy ta là một kẻ ngốc bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới không thể quản lý gia sự.
Bọn họ nhân đều nói sau lưng ta ngốc nghếch.
Nhưng ta chỉ mắc chứng đau đầu thôi mà, tại sao lại cứ kéo dài không dứt. Ta không còn nhớ gì nữa, lẽ nhiên mọi hành động hay quyết định cũng chậm hơn.
Bọn họ không hiểu gì cả, chỉ biết cười nhạo ta.