• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

22.

Châu Đường Duyệt kéo Dao Nương trở về, Tống Vân Giai đã trút hơi thở cuối cùng.

Dao Nương bò bên cạnh ôm lấy chân ta, vừa khóc vừa cầu xin: “Đừng gi.ết ta, đừng gi.ết ta! Ta không làm gì cả…”



“Hài nhi của nương nương không phải do ta gi.ết, nương nương không thể trách ta.”

“Thẩm Thư Dư.”

“Tống Vân Giai đã ch ết, đủ rồi, quá đủ rồi, hắn đáng ch.ết, rất đáng ch.ết…”

“Ta biết, ta biết hắn chuẩn bị đối phó với phụ thân cô, Hoàng Thượng đã quan sát hành tung Thẩm gia, cô muốn biết cái gì ta đều sẽ nói, cô đừng giết ta, được không…”

Ta nhìn thấy đôi chân bị đứt gãy của nàng ta.

Châu Đường Duyệt nói, nàng ta sợ hãi tột độ, bất cẩn rơi xuống dốc.

Ta ấn đầu nàng ta xuống ngực Tống Vân Giai, nhớ đến cảnh tượng bọn họ bên kia vách tường trong phủ, hứa hẹn biết bao điều.

“Dao Nương, làm người phải có lương tâm.”

“Trước nay điện hạ đối tốt với ngươi biết mấy.”

“Không phải ngươi từng nói, mệnh không cùng sinh, nhưng nguyện ngày cùng tử sao? Không phải còn nói, người ở bên cạnh điện hạ đến phút cuối không phải là ngươi sao?”

Ta lắc lư đầu nàng ta, mỉm cười nói: “Dao Nương, ta thua ngươi rồi, ngươi hãy ở bên cạnh chàng thật tốt nhé.”

“Đồng sinh cộng tử, lãng mạn biết mấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK