Ngón tay trỏ của Tống Vân Giai trượt qua sống mũi, môi rồi xuống cổ họng, hắn nắm chặt lấy nó.
Chỉ cần hắn muốn thì bóp ch.ết ta chỉ là việc dễ dàng.
Lưu Nguyệt quỳ dưới sàn van này hắn: “Điện hạ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, người đừng làm tổn thương nương nương…”
Tống Vân Giai duỗi chân đá muội ấy văng sang một bên, uy hiếp ta: “Nếu như hài tử của ta không còn, ta nhất định sẽ cho người bồi táng cùng nó.”
“Ả cẩu nô tỳ gan to tày trời bên cạnh nàng chắc chắn sẽ được ghi tên đầu tiên vào danh sách.”
“Thậm chí cả nàng, Thẩm Thư Dư, nếu còn để ta bận lòng, ta sẽ giết nàng.”
“Thái tử ta có rất nhiều cách khiến cho nàng sống không bằng ch.ết.”
Ta mỉm cười, cười đến khoé miệng run rẩy, ánh mắt nhuốm màu đau thương.
Tống Vân Giai, ta tận tay giết con mình của mình, ta không đau đớn sao?
Ta tát hắn một bạt tay vào mặt, nghẹn ngào chất vấn: “Ta sinh ra nó, sau này đợi đến khi nó bị sủng phi của chàng đánh mắng sao, đợi đến khi nó chạy đến hỏi ta tại sao phụ thân nó lại thương yêu mấy huynh đệ khác còn nó lại bị bỏ rơi sao?”
Tống vân Giai, tại sao ta lại phải sinh con cho một kẻ không yêu ta?
Chàng không yêu ta thì đã đành, chàng có thể yêu kẻ khác.
Nhưng chàng đừng giẫm nát tấm chân tình của ta, đến cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không thể bố thí.
Chàng khiến ta cảm thấy rằng bản thân không đáng giá một văn tiền, ta là một ả nữ nhân ti tiện nhất trên đời.
Ta hận chàng.
Ta phát cuồng mắng: “Nếu như một ngày ta ch.ết đi, ta sẽ ch.ết không nhắm mắt! Muốn hài nhi của ta phải chịu sự ức hiếp của các người, nằm mơ ban ngày!”
Mẫu thân của Tống Vân Giai là Vương Hậu đã mất từ sớm, hắn rất hiểu cảm giác không có mẫu thân bên cạnh.
Trên mặt hắn xuất hiện hai vết hằn, mắt đỏ hoe, tức đến nghiến răng.
“Nàng nói năng hồ đồ gì vậy hả!”
“Hài tử của ta, ta nhất định sẽ nắm chặt nó trong lòng bàn tay, yêu thương một đời.”
“Ta ban cho nó quyền lực, vinh hoa, phú quý chỉ cần là điều nó muốn, chỉ cần là điều ta có thể.”
Ánh mắt của hắn rất sáng, rất sáng vô cùng kiên định.
Tống Vân Giai, suýt chút ta đã bị ánh mắt này của chàng lừa.
Tiểu nha đầu bên cạnh Dao Nương bất ngờ chạy vào, hét lớn: “Điện hạ, nương tử cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không chịu nín, nương tử nói rằng rất nhớ người…”
Ta bỗng thấy nàng ta thật phiền, một cơn đau chợt ập tới.
Ta vứt gối vào thẳng tường, vang lên một tiếng rõ vang, Dao Nương bên cạnh kia cuối cùng cũng chịu ngừng.
“Tống Vân Giai, chàng muốn đứa bé này chứ gì. Được, khiến cho Dao Nương biến mất đi.”
Tông Vân Giai nhíu mắt nhìn ta tựa như nghe được một câu chuyện bi hài.
Hắn mỉm cười, cảnh cáo ta: “Thẩm Thư Dư, đừng vọng tưởng nữa.”
“Nàng ấy không như nàng, không nhiều tâm tư thế đâu. Nàng ấy cũng sẽ không bẩn thỉu như nàng muốn lấy mạng một đứa trẻ.”
“Nếu nàng sợ hài nhi sinh ra không trải qua cuộc sống trong phủ thì đợi sau khi nó sinh ra cứ để cho Thái Hậu nuôi dưỡng.”