Có lẽ do ưu uất trong lòng khiến cho bệnh của ta mãi không khỏi.
Ta nghĩ mãi cũng không thể hiểu nỗi. Tống Vân Giai bỗng biệt tích, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, chỉ một tháng thôi mà tại sao lại thay đổi đến thế.
Lưu Nguyệt dỗ ta vui: “Nương nương mau chóng bình phục, mùa xuân sắp đến, điện hạ đang đợi người cùng đi thả diều.”
Muội ấy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ta.
Ngươi nhìn đi Thẩm Thư Dư, đến cả bản thân Lưu Nguyệt còn không tin tưởng vào chính lời muội ấy nói.
Dao Nương thường đi ngang qua viện của ta, miệng cười vui vẻ nói gió xuân thật đẹp, mau đem diều ra thả cho thật cao.
Một hôm nàng ta bước vào phòng ta, muốn ta nhường chỗ cho nàng.
“Ta đang chọn chỗ ở, Tống Vân Giai đã nói, ta muốn sống ở đâu thì cứ ở đấy, bao gồm cả ngôi viện này.”
Dao Nương nhấn rõ mạnh mấy chữ cuối, vô cùng đắc ý.
“Chọn tới chọn lui vẫn là viện này của nương nương là hợp ý ta nhất.”
“Nghe nói trong viện này có một cây hoa đào đích thân điện hạ trồng phải không? Vậy ta lại càng thích nơi này.”
Ta ghét nàng ta.
Ghét cả hàng chân mày đang nhướng lên của nàng, ghét cả giọng điệu đó, ghét cả sự thiên vị của Tống Vân Giai dung túng cho nàng ta hỗn xược làm càng.
Nhưng điều ta ghét nhất vẫn là Tống Vân Giai đã không còn yêu ta.
Ta nhặt chiếc giày đặt bên cạnh giường, đánh thẳng vào mặt nàng ta không thương tiếc.
Những thứ vốn có thể cầm được như bình hoa, bút lông, nghiên mực,..
Ta chẳng tiếc gì mà ném thẳng về phía nàng ta.
Rất nhanh sau đó Tống Vân Giai đã đến.
Hắn đỡ lấy tay của dao Nương, kiểm tra kĩ càng từ trên xuống dưới, trong lòng lo sợ nàng ta sẽ bị thương.
Đôi chân trần của ta đứng lặng tại chỗ, mảnh vỡ bình hoa đã đâm chân ta bị thương, vết máu chi chít ẩm ướt dưới sàn là của ta.
Tống Vân Giai! Người bị thương là ta mà.
Hắn nhìn xuống vết máu bên dưới, nhướng mày nhìn ta.
Sau đó quay sang chỉnh lại tóc cho Dao Nương, an ủi nàng ta: “Ta sẽ cho trùng tu lại một ngôi viện, so với nơi này to hơn, lộng lẫy hơn bội phần.”
Ta gắng gượng cơn đau dưới lòng bàn chân, bước từng bước đến gần, kéo tay hắn lên cắn thật mạnh.
Hắn cúi mày nhìn không phản ứng, mặc cho ta cắn hắn đến chảy máu.
Tống Vân Giai, chàng biết, chàng chắc chắn biết ta đang đau khổ, đúng không?
Thật sự ta không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tranh nhau rơi xuống, va phải mu bàn tay mà vỡ nát.
Tống Vân Giai, đến cuối cùng ta vẫn không thể nào dối lòng ta đã rất yêu chàng.