Nửa tháng sau, tin tức truyền vào cung.
Thái Tử trên đường trị thuỷ gặp nạn, Thái Tử Phi rơi xuống vực xương cốt không rõ, Thánh Thượng đại nộ phái người đi trấn áp đám thổ phỉ phương Nam.
Ta tiếp tục đi xuống phía nam, ta muốn đi tìm Lưu Nguyệt.
Châu Đường Duyệt cố chấp đi cùng ta, nhưng đến một ngày chúng ta cũng phải rời nhau, hắn hỏi ta lại một lần: “Thẩm Thư Dư, ta còn chưa nói với nàng, ta biết cách gấp diều rồi.”
“Gió nơi biên ải, có thể đưa con diều bươm bướm đến nơi thật cao, thật cao.”
“Sang năm, ta sẽ trở về.”
“Nàng có muốn đến không?”
Hắn cũng học được cách vòng vo câu chuyện.
Ta mắng hắn: “Đừng có học những thứ vô dụng đó nữa.”
Ta nghĩ, ta từng yêu một người sôi sục nhiết huyết.
Sau này, mối tình này biến thành một câu chuyện cười.
Con diều gì chứ, thôi đi.
Ta không còn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi nữa rồi.
(TOÀN VĂN HOÀN)