• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

16.

Dao Nương vẫn là chạy đến nơi này.

Hộ vệ nói, Tống Vân Giai rời đi chưa đầy một ngày, nàng ta đã không chịu ở yên trong phủ.

Còn nói tâm trạng hốt hoảng, khuyên thế nào cũng không được, thế là đã tìm đến đây.

Bây giờ người đang ở bên ngoài cách miếu hai dặm, xe ngựa sa phải bùn, đang đợi Tống Vân Giai đến đón.



Hắn đương nhiên sẽ đi, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Nàng đợi ở đây, không được sinh sự, ta sẽ trở về nhanh thôi.”

Đợi một lúc ta đã thấy Dao Nương bước đến, cách trang điểm đó của nàng ta, sáng chói rực rỡ, xém chút ta đã không nhịn được cười.

Tống Vân Giai nhắc nhở ta, chi bằng cùng với nàng ta giải thích một chút, trong thời loạn lạc bớt để lộ tài sản rốt cuộc mang ý nghĩa gì.

Sắc mặt của hắn cũng trở nên khó coi, dường như lo lắng đám nạn dân sẽ dòm ngó chúng ta, đi ra ngoài tìm người đến gây sự.

Hắn căn dặn vài tên thủ vệ đứng canh ngay cửa miếu, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài, nếu như phát sinh bạo động thì đây không còn là chuyện nhỏ.

Mãi như thế đến lúc trời tạnh mưa, nhân lúc trời tối, cả đám người bọn ta vội vã lên đường, không dám nghỉ ngơi thêm một giây phút nào.

Dao Nương còn chưa hiểu tính nghiêm trọng cửa sự việc, vừa trách dỗi Tống Vân Giai, vừa cười nhạo ta: “Mặt của nương nương bẩn quá, tựa như lần đầu ta gặp người như đúc vậy.”

Những nổi khổ cực của nàng ta vài năm trước dường như ôm thành hận.

Thật sự ta cũng lười để ý nàng ta.

Dọc đường đều là Tống Vân Giai cưỡi ngựa đưa ta, bây giờ Dao Nương đã đến, đương nhiên là phải chọn một.

Ta không muốn đích thân hắn sỉ nhục ta, ta tiện tay chỉ tay vào một tên thị vệ, xoay người trèo lên lưng ngựa của hắn.

Tống Vân Giai nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm, nhưng không nói gì, hắn ôm Dao Nương vào lòng, quất roi ngựa rời đi.

Ngược lại tên thủ vệ đi cùng ta lại không vội, ta níu lấy một góc y phục của hắn, nhưng bỗng nhiên hắn giương tay ra bắt lấy tay ta vòng qua eo hắn.

Dáng người cao lớn, ta ngẩng mặt nhìn vào sau gáy hắn, định mắng hắn to gan làm càn thì liền nghe thấy hắn hỏi ta: “Thật sự quên hết rồi sao?”

Ta hỏi hắn là ai.

Hắn báo tên lên, nói là Châu Đường Duyệt.

Ta biết hắn, chính là Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân vừa mới thắng trận khải hoàn trở về triều, nghe nói cường đạo ngoài biên cương đều bị hắn gi.ết sạch.

Ta gật đầu, ngạc nhiên hỏi hắn: “Chúng ta từng biết nhau sao?”

Hắn ung dung kéo dây cương thúc ngựa về phía trước, phì cười.

“Đâu chỉ là quen biết.”

“Lúc trước suýt chút nàng đã trở thành thê tử Châu Đường Duyệt ta đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK