Từ công ti, Cao Nhất Thành lái xe thẳng trở về nhà, anh đương nhiên sẽ không đưa cô cùng trở về rồi, như vậy chỉ khiến bản thân anh không thoải mái mà mẹ anh cũng không vui.
"Nhất Thành, con về rồi đấy à? Rửa tay rồi ăn cơm, hôm nay mẹ và Mẫn Nhi đã nấu rất nhiều món mà con thích." Thấy anh trở về mẹ anh rất vui, thỉnh thoảng cả nhà mới có dịp cùng nhau ăn một bữa cơm, quan trọng nhất vẫn là bầu không khí ấm áp.
Mặc dù là vậy, Mẫn Nhi vẫn cảm thấy không vui, cô ấy liên tục nhìn ra cửa, hụt hẫng vì anh không đưa Tiểu Nguyệt về. Hầu như những bữa cơm gia đình anh đều không đưa Tiểu Nguyệt đến, hoàn toàn xem cô là người ngoài, chỉ có Mẫn Nhi là cho rằng không nên như thế, nếu cô ấy đã gọi cô một tiếng là chị dâu thì cô chính là người nhà của cô ấy.
Trong bữa cơm, mẹ anh hết gấp cho anh món này lại gấp món kia, nhìn thấy mẹ vui như vậy, Mẫn Nhi cũng không muốn làm mất bầu không khí nên cũn không nói gì.
Chợt, mẹ anh đề cập đến việc li hôn: "Phải rồi, con định chừng nào thì li hôn với cô ta? Cũng đã hơn một năm rồi, con không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa. Li hôn xong tìm một đứa con gái tốt mà kết hôn, còn sinh cháu cho mẹ ẵm bồng nữa chứ."
Cao Nhất Thành hơi khựng lại, qua loa nói: "Mẹ không cần phải lo lắng đâu, con biết mình nên làm gì, không nên làm gì."
"Mẹ đương nhiên tin tưởng con, chỉ là mẹ không muốn cô ta làm lỡ dở cuộc đời của con, làm ảnh hưởng đến tương lai của con sau này." Mẹ anh bắt đầu nghiêm túc, bà ấy đặt đôi đũa xuống: "Hay là cô ta không đồng ý?"
"Mẹ à!" Mẫn Nhi không nhịn được nữa mà lên tiếng nói vài câu: "Tiểu Nguyệt bây giờ đã không còn người thân, hơn nữa cô ấy đơn giản như là một đứa trẻ vậy, nếu mọi người đều bỏ mặc cô ấy, mẹ bảo cô ấy phải làm sao đây?"
"Mẫn Nhi, có phải con quên rằng ba cô ta đã hại chúng ta thế nào rồi không? Vã lại cô ta sống hay chết thì có liên quan gì đến anh con? Không lẽ con muốn anh con phải nuôi cô ta cả đời?" Bà ấy không vui nói, có chút gắt gỏng.
"Nhưng..." Mẫn Nhi cảm thấy bất lực, cô ấy đương nhiên hiểu rõ anh mình, anh sẽ không tốt bụng với con gái của kẻ thù, sớm muộn gì cũng có một ngày anh thật sự ra tay tàn nhẫn. Chỉ là... cô ấy không hề mong chuyện này xảy ra, cô ấy... thật sự rất thích người chị dâu này.
Từ nhỏ cô ấy dã mất ba còn cô từ nhỏ đã mất mẹ, cô ấy lớn lên trong gian khổ còn cô cũng không dễ dàng gì mới sống được cho đến ngày hôm nay, cô ấy hiện tại được đi học, được anh trai và mẹ yêu thương, còn cô, bơ vơ giữa cuộc đời, không ai nương tựa, không có cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà của mình. Tuy Mẫn Nhi cảm thấy đồng cảm nhưng suy cho cùng vẫn không thể hiểu được hết, cơ mà... cô ấy vẫn cảm thấy mình may mắn hơn cô rất nhiều, vậy nên cô ấy mới cảm thấy xót xa trước tình cảnh của cô.
"Anh hai! Em cảm thấy Tiểu Nguyệt thật sự rất thích anh, mặc dù khả năng của cô ấy có hạn nhưng cô ấy vẫn luôn muốn làm tốt mọi việc, vẫn luôn thật lòng với anh, không phải sao?"
Cao Nhất Thành trầm mặc: "Đủ rồi đó, em làm sao biết được trong lòng cô ta đang suy nghĩ điều gì? Anh cảm thấy em chính là bị vẻ ngoài đáng thương của cô ta lừa rồi. Em nên nhớ kĩ, cô ta chính là Trần tiểu thư, từ nhỉ đã được ăn ngon mặc đẹp, em cho rằng cô ra có thể rời xa cuộc sống giàu sang sao? Yêu thích gì chứ? Cũng chỉ là một màn kịch mà thôi."
"Nhất Thành, vậy..." Mẹ anh có ý muốn thăm dò anh, đôi mắt nhìn anh đầy mong chờ.
"Mẹ, tạm thời đừng nhắc đến những việc này nữa, công ti dạo này rất bận, con chỉ muốn tập trung vào công việc." Nói xong anh liền đứng dậy: "Mẹ và em ăn tiếp đi, con có việc, con đi trước."
"Nhất... Nhất Thành!" Mẹ anh thở dài, không hiểu tại sao lại cảm thấy anh có gì đó rất lạ.
...
Rời khỏi nhà, Cao Nhất Thành vốn định trở lại công ti, nhưng không hiểu tại sao lại quay xe, muốn trở về biệt thự.
Lúc dừng đèn đỏ, trong đầu anh hiện lên một dòng suy nghĩ, nếu như cô không mang họ Trần, không phải là con gái của ông ta mà ta con của một nhà bình thường, chỉ là một cô gái xấu số đáng thương thì anh có căm ghét cô đến vậy không?