Nhưng chỉ có Tiểu Nguyệt, chỉ có cô là không muốn trời sáng, cô không muốn đối diện với với sự thật, càng không muốn sau khi tỉnh giấc bản thân chỉ lại có một mình không ai nương tựa.
Trước đây cô còn có dì Đào bầu bạn bên cạnh, nhưng từ khi dì trở về quê lo chuyện nhà thì trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ có một mình cô, trơ trọi, lạc lõng, bơ vơ, không khác gì bị nhốt sau song sắt, không phân biệt được ngày đêm có gì khác biệt.
Đã vậy, hiện tại Cao Nhất Thành còn đưa Hồ Tuyên trở về đây, càng chứng minh rằng Tiểu Nguyệt chính là một kẻ thừa thãi, không nên xuất hiện trong căn biệt thự này.
Tiểu Nguyệt tự hỏi, liệu một ngày nào nữa cô không còn nữa, liệu một mai thức giấc anh không còn nhìn thức cô, vậy anh có lo lắng, có đi tìm cô không?
Câu hỏi không một ai trả lời nhưng chắc hẳn cô có ngu ngốc đến đâu thì cũng có thể tự mình tìm được đáp án.
Câu trả lời là… sẽ không. Anh sẽ không đi tìm cô, sẽ không lo lắng, sẽ không đau lòng và sau đó cô sẽ bị chìm vào quên lãng, mãi mãi không còn ai nhớ đến cô, yêu thương cô.
Thật đáng thương phải không? Nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, cũng là để tự an ủi bản thân thì điều đó cũng không tồi một chút nào, vì sẽ không có ai vì cô mà đau khổ, càng không có ai phải vì cô mà không vui, mất ăn mất ngủ, thế giới này cũng sẽ không vì cái chết của cô mà thay đổi. Suy cho cùng… có ai nhớ đến hay không cũng chẳng còn quan trọng, bởi vì người đã chết cũng chỉ như mây khói, chẳng còn gì để lưu luyến, chẳng còn gì để níu kéo.
Nhưng tại sao cô lại nghĩ đến những điều này? Tại sao cô lại nghĩ đến cái chết của bản thân có làm anh buồn đau?
Ở dưới lầu, Cao Nhất Thành đang chuẩn bị rời đi, chợt anh nhìn thấy Tiểu Nguyệt đang đứng lấp ló trên lầu, khoé môi anh hơi cong nhẹ, cười như không cười, anh ôm lấy em của Hồ Tuyên, kéo cô ta về phía mình, hành động vô cùng ám muội.
“Nhất Thành… anh… anh làm gì vậy?” Cô ta tỏ ra e thẹn, hai má ửng đỏ đáng yêu.
Anh thuận nước đẩy thuyền, cùng cô ta diễn một màn kịch trước mặt Tiểu Nguyệt, tỏ ra ân ái trước mặt cô.
Khi thấy cô đứng ở trên lầu, cơ thể run rẩy, đôi mắt thơ dại đầy tuyệt vọng đang nhìn chằm chằm vào anh, anh đã nhếch môi cười đắc ý, hôn lên trán của Hồ Tuyên: "Mỹ nữ đang ở đây, em nói xem tôi làm sao nỡ rời đi, hửm?
“Nhất Thành, anh thật hư!” Cô ta đấm nhẹ vào ngực anh, giọng nói ngọt ngào như mật ong.
“Hư? Tôi chỉ muốn hư đốn với mỗi mình em.” Anh sờ soạn trên eo cô ta nhưng tâm tình lại không đặt trên người cô ta mà lại đặt trên người Tiểu Nguyệt, anh muốn xem xem cô sẽ có biểu hiện gì khi nhìn thấy cảnh này.
Nhưng mà, có lẽ cô đã khiến cho anh thấy vọng, vô hoàn toàn không có biểu hiện gì, hai tay dần buông xuống, ảm đạm nhìn hai và cô ta bằng đôi mắt đượm buồn, sau đó thì bỏ đi mất.
Nhất Thành cau mày, có chút không hài lòng, cảm giác bực tức bắt đầu dâng trào.
Anh cũng không biết tại sao lại vậy, càng không biết anh làm vậy là vì mục đích gì. Không lẽ anh muốn cô ghen tuông, muốn cô tức giận, càn quấy, không cho anh đến gần Hồ Tuyên thì anh mới cảm thấy vui, mới cảm thấy thích thú?
Ha! Xem ra anh không chỉ muốn đùa bỡn với Hồ Tuyên mà còn muốn lấy Tiểu Nguyệt cô ra làm trò đùa, làm thú vui. Cao Nhất Thành, anh thật sự là một tên cầm thú.
Chỉ là… tên cầm thú này có chút không chuyên nghiệp, khi Hồ Tuyên kiễng chân lên muốn hôn anh thì anh đột nhiên đẩy cô ta ra, thờ ơ nói: “Ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi, hôm nay tôi sẽ về sớm với em.”
Vừa dứt lời thì anh đã xoay lưng bỏ đi, vô cùng hời hợt, cứ như là đang trêu đùa cô ta khiến cho máu nóng của cô ta dâng lên đến đỉnh đầu.
“Rốt cuộc anh ta bị sao vậy chứ? Anh ta hết lần này đến lần khác từ chối mình là muốn thử lòng kiên nhẫn của mình à?” Bỗng nhiên, cô ta nhớ đến việc tối qua anh đã vào phòng của Tiểu Nguyệt, nhất thời không còn lí do nào hợp lí hơn để giải thích cho vấn đề này: “Là vì cô ta chăng? Không lẽ anh ta hối hận rồi? Cảm thấy có lỗi với con nhỏ đần độn đó?”
Đoán già đoán non cuối cùng cô ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu không nhanh chóng chiếm lấy trọn vẹn trái tim anh, e rằng đêm dài sẽ lắm mộng, hơn nữa… hiện tại anh vẫn còn chưa li hôn với cô, vậy nên chuyện này không thể tiếp tục chần chừ.