Bà chủ rót rượu, đôi môi khép hờ, ánh mắt điêu tình đầy quyến rũ, bàn tay trắng nõn nà đưa lên chạm vào gương mặt anh, lướt bên chiếc hàm góc cạnh sắc sảo đến đứt tay: “Anh Cao hôm nay có chuyện không vui phải không? Hay là để em giúp anh thư giản, có được không?”
Anh lạnh lùng cao ngạo hất tay cô ta ra, ánh mắt ẩn chứa sát khí và sự mất kiên nhẫn, trầm giọng: “Cút!”
Nụ cười trên môi của bà chủ chợt tắt, sửa soạn lại váy áo, bị tổn thương lòng tự trọng mà giậm chân bỏ đi.
“Này, cậu bị gì vậy? Bình thường đâu thấy cậu như vậy?” Diệp Vĩ Luân nghĩ nghĩ gì đó, cười nhạt trêu chọc: “Quả nhiên, Hồ Tuyên trở về rồi nên cho dù có nhìn thấy mẫu đơn cậu cũng cảm thấy không vừa mắt.”
“Câm miệng chó của cậu lại! Mắt của cậu có vấn đề đúng không? Nhìn cô ta ra mẫu đơn cũng hay thật.” Cao Nhất Thành bực tức nói, khuôn mặt không hề che giấu sự khinh bỉ.
“Ha! Được, được, xem như là tôi sai, so sánh cô ta với Hồ Tuyên đúng là quá khập khiễng, một trời nột vực. Hồ Tuyên trong lòng cậu là nhất.” Diệp Vĩ Luân nâng ly rượu lên, anh ta cho rằng anh đang rơi vào lưới tình nên mới trở nên như vậy, không hề nghi ngờ gì.
Cho đến khi Cao Nhất Thành lườm anh ta, anh ta mới khựng lại, cảm thấy ánh mắt này không đúng.
“Sao? Tôi lại nói sai gì à?” Diệp Vĩ Luân nhướng mày nghi hoặc.
Nhất Thành hừ lạnh, lại tiếp tục uống rượu: “Đừng nhắc đến cô ấy nữa, tôi không muốn nghe.” Anh nhìn về phía xa xa cũng không biết đang nhìn gì, trong lòng dường như vẫn còn khúc mắc chưa giải được.
“Hai người cãi nhau à?” Diệp Vĩ Luân đặt ly rượu xuống, tò mò hỏi.
“Không hẳn, nhưng quả thật bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ấy, hình như cô ấy không còn giống như lúc trước nữa.” Cao Nhất Thành nói.
Diệp Vĩ Luân lại hỏi: “Là sao? Khác ở chỗ nào?”
Cao Nhất Thành điềm tĩnh nói: “Cô ấy bỏ thuốc tôi.”
“Cái gì?” Diệp Vĩ Luân hơi bất ngờ nên có chút lớn họng, anh ta lập tức điều chỉnh lại sự lố lăng của mình, lại hỏi tiếp: “Vậy… cậu và Hồ Tuyên?”
“Tôi và cô ấy không xảy ra chuyện gì cả.” Anh nói.
“Hồ Tuyên trước giờ hiền lành, sao lại làm ra chuyện như vậy được? Có khi nào là có hiểu làm gì đó không?” Diệp Vĩ Luân vẫn không tin lắm.
Cao Nhất Thành: “Cô ấy đã thừa nhận với tôi rồi, cô ấy trách tôi không quan tâm đến cô ấy. Nhưng cậu nói xem, trước đây cô ấy là một cô gái rất thấu hiểu lòng người, sao lại làm những chuyện như vậy để hâm nóng tình cảm chứ? Không lẽ cô ấy không hiểu tôi cần thời gian để làm quen với đoạn tình cảm này, dù sao cũng đã xa cách mấy năm rồi còn gì?”
Diệp Vĩ Luân: “Cậu ở đây than vãn thì được gì? Nhưng ngược lại là là cậu, tôi thấy cậu cũng đã thay đổi rồi.”
“Tôi? Tôi thì làm sao chứ?” Cao Nhất Thành tức giận, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc vấn đề lại nằm ở chỗ mình, câu hỏi này của anh ta khiến anh cảm thấy không vui.
“Cậu đừng cho rằng bản thân là trung tâm của vũ trụ, trong việc tình cảm cậu không thể chỉ hướng mũi nhọn vào người khác. Tôi cảm thấy thái độ của cậu có chút gì đó rất lạ. Tôi hỏi thật, cậu có còn tình cảm với Hồ Tuyên không vậy? Nếu cậu thật sự yêu cô ấy thì không nói làm gì, nhưng nếu cậu chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh vì lí do không cam tâm chuyện xưa cũ, vậy thì… không ổn đâu.” Diệp Vĩ Luân nghiêm túc nói.
Cao Nhất Thành cau mày: “Cậu hiểu gì về tình yêu mà muốn dạy đời tôi hả? Cậu cho rằng cậu hiểu tôi đến vậy sao?”
“Cậu ăn nói cho cẩn thận, tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu, cậu không nghe thì thôi, khó chịu gì chứ?” Diệp Vĩ Luân hừ lạnh, anh ta nâng ly rượu lên uống cạn, không thèm nói chuyện cùng Cao Nhất Thành nữa.
Cao Nhất Thành siết chặt ly rượu trong tay, gương mặt đen xì, vô cùng khó coi, ngoài miệng thì không thừa nhận nhưng trong lòng anh lại tự đặt câu hỏi, anh thật sự yêu Hồ Tuyên sao?