Cũng chỉ khi không gian trở nên lắng đọng, ánh mặt trời trên cao biến mất thì anh mới bình tĩnh đối mặt với những suy nghĩ của bản thân mình.
Thời gian có vẻ như đang trôi chậm lại nhưng anh lại cảm thấy thật nhanh, chỉ mong sao cho trời đừng sáng, như vậy thì con người thứ hai của anh cũng sẽ không biến mất theo màn đêm.
Anh chạm vào má cô, chạm vào bờ môi tái nhợt nứt nẻ ấy, bất giác cúi xuống, hôn lên khoé môi cô, tâm hồn như treo lơ lửng trên nhành cây, khó lòng diễn tả cảm giác hiện tại.
Nhất Thành nằm bên cạnh, anh ôm lấy cô gái nhỏ, dịu dàng ngửi mùi hương thơm quen thuộc, bảo bọc cô trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho cô.
Bờ vai Tiểu Nguyệt hơi run lên, giọng thều thào không rõ lời, nếu như anh không nằm cạnh cô, e là cũng không nghe rõ như vậy, cô gọi: “Ba mẹ! Dì Đào! Đừng bỏ Tiểu Nguyệt!”
Cô gái nhỏ giờ đây đã không còn gọi tên anh, anh có cảm giác thực xa lạ, rõ ràng cô đang nằm trong vòng tay anh nhưng tình cảm cô dành cho anh đã không còn như trước, anh đã không còn chiếm vị trí đầu trong trái tim cô.
Cô sợ anh, tránh xa anh, không dám đeo bám anh như trước kia. Từ khi Hồ Tuyên xuất hiện cô lại càng giữ khoảng cách với anh, nhưng chính anh lại chính là người đẩy cô ra, thế nên, sự khó chịu này là gì?
Cao Nhất Thành ôm chặt lấy cô hơn, anh không cho cô có cái quyền đẩy anh ra, là chiếm đoạt, hận thù hay là thương hại cũng được, đều không còn quan trọng, anh chỉ biết, anh phải giữ cô lại bên mình.
…
Cả đêm qua, Cao Nhất Thành trói buộc Tiểu Nguyệt trong vòng tay của mình, một giây cũng không rời, cứ như sợ rằng chỉ cần anh buông tay thì cô sẽ liền biến mất.
Anh ân cần sờ vào trán cô, quả nhiên cơn sốt đã được hạ, nhưng có vẻ như cô vẫn đang rát mệt nên vẫn còn chưa tỉnh lại, mày nhíu chặt, hơi thở nặng nề.
Nhất Thành cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi bước xuống giường, đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa.
Nhưng không ngờ vừa bước ra ngoài thì anh đã nhìn thấy Hồ Tuyên đang đứng ngay trước mặt, ánh mắt có chút buồn tủi, có thể nhìn ra được rằng cô ta đang suy nghĩ điều gì, khó chịu về điều gì.
“Anh và Tiểu Nguyệt… hai người…” Cô ta úp úp mở mở, dường như hốc mắt đang đỏ lên, môi mím chặt, chợt, cô ta nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh thích Tiểu Nguyệt đúng không? Vậy còn em thì sao?”
Cao Nhất Thành không có bất kì phản ứng gì, tĩnh lặng như tờ, sau đó ảm đạm nói như không để tâm đến cô câu hỏi của cô ta: “Cô ấy bệnh rồi, dì Đào lại không có ở đây, tôi buộc phải chăm sóc cô ấy, em đừng làm quá lên như vậy.”
“Không phải em làm quá, cũng không phải em đang ghen tuông vô cớ, em chỉ cảm thấy hơi buồn khi anh bỏ em một mình trong căn phòng trống mà không nói lời nào.” Cô ta rũ mắt rồi lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.
Không biết sao anh lại ngẩn người trước câu nói của Hồ Tuyên, trong người như có dòng máu lạnh ngắt chạy qua, làm cho dòng suy nghĩ của anh bị đông cứng, dừng lại ở chỗ “anh bỏ em một mình trong căn phòng trống”.
Đây là áy náy, là đau đớn sao? Rốt cuộc một năm 365 ngày anh đã về căn biệt thự này được bao nhiêu lần? Đã bao nhiêu lần anh cùng cô ăn cơm, cùng cô yên bình ngủ một giấc cho tới sáng? Thật ra anh không nhớ cũng đúng, vì chưa bao giờ có những chuyện như vậy xảy ra cả, mỗi lần anh về nơi này, nếu không hành hạ thì cũng nhục mạ cô, ngó lơ cô, đến cả một bữa đơn giản cũng chưa từng có giữa cô và anh.
Hồ Tuyên thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn cho lắm: “Hay là anh cứ giao Tiểu Nguyệt cho em, em sẽ chăm sóc cho em ấy, anh đi nghỉ ngơi trước đi!”. Đam Mỹ Hay
Cao Nhất Thành hít vào một hơi, điều chỉnh lại nộ khí, nhàn nhạt đáp: “Không cần đâu, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, đừng đi trễ, anh sẽ bảo tài xế đưa em đi.”
“Nhưng mà…” Cô ta còn chưa kịp nói thêm lời nào thì anh đã bước xuống lầu, vốn dĩ không cho cô ta có cơ hội chống lại mệnh lệnh của anh.
Hồ Tuyên nghiến răng nghiến lợi, bực tức quơ tay múa chân: “Trần Tiểu Nguyệt, cô đợi đó cho tôi!”