Cô còn gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, có lẽ anh thật sự rất ghét cô. Cô biết bản thân bây giờ đã không còn là Trần tiểu thư, đã vậy cô còn là một kẻ bệnh tật, cô không muốn gây phiền phức cho anh, cũng chưa từng chủ động gọi điện cho anh, nhưng hôm nay là sinh nhật cô, cô thật sự không muốn đón sinh nhật một mình.
Tiểu Nguyệt ngồi bên bàn ăn, nhìn chiếc bánh kem xinh đẹp với ánh nến lung linh, trong lòng có chút hụt hẫng, nhớ những năm trước khi ba cô chưa rơi vào tù tội ông ấy sẽ sắp xếp thời gian để đón sinh nhật cùng cô, nhưng có những lúc ông ấy bận rộn, cô chỉ có để đón sinh nhật cùng dì Đào, không có bạn bè, cũng không có một ai khác đến dự.
Dì Đào là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn vì vậy dì hiểu cô hơn ai hết, cô chỉ là một đứa trẻ đáng thương, một cô gái ngoan ngoãn. Trong lòng dì, cô không phải là nghiệt chủng do người đời nói, càng không áp đặt chuyện xấu do ba cô làm trên người cô. Dì chỉ muốn cô được sống một cuộc đời an nhiên, vui vui vẻ vẻ.
Nhưng một năm nay, dường như Dì Đào chưa từng được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên đôi môi cô, đã vậy Cao Nhất Thành còn không thèm quan tâm đến cô, hận cô, ghét bỏ cô.
Dì Đào thật sự không nỡ nhìn thấy cô buồn bã nên ôn tồn bảo: "Tiểu thư, chúng ta thổi nến, cắt bắt kem đi, đừng chờ nữa."
Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Tiểu Nguyệt chấp tay lại cầu nguyện, cô cầu cho ba cô vẫn khoẻ mạnh, có thể trở về cùng cô, cô cầu cho Nhất Thành có thể thích cô một chút, dịu dàng với cô một chút, quan tâm đến cô một chút, yêu thương cô một chút.
Cầu nguyện xong khoé môi cô hơi cong lên, vui vẻ thổi nến sau đó tự vô tay chúc mừng sinh nhật cho bản thân.
Chợt, dì Đào lấy ra một hộp quà tặng cho cô, năm nào đến sinh nhật cô dì Đào là người đầu tiên cho cô quà, dì thật sự rất thương cô.
"Cảm ơn dì!" Cô nhận lấy hộp quà, vội vàng khui quà do dì tặng, là một con gấu bông: "Dì Đào, Tiểu Nguyệt rất thích gấu bông."
"Tiểu thư thích là được rồi, chúng ta cùng cắt bánh kem đi."
Tiểu Nguyệt cầm lấy con dao cắt bánh bằng hai tay, run rẩy cắt bánh, sau đó đưa cho dì Đào: "Dì ăn đi, bánh kem rất ngon!"
Dì Đào mỉm cười, cũng cắt một ít bánh đưa cho cô.
Ngay lúc đó, Cao Nhất Thành trở về, anh vừa trở về liền muốn đi lên lầu, không thèm nhìn cô dù chỉ một cái.
"Nhất Thành!" Cô vội vàng gọi tên anh, cầm dĩa bánh mà dì Đào cắt cho mình đi đến, đưa cho anh: "Bánh kem, rất ngon! Anh ăn thử đi!"
Anh hừ lạnh, cảm thấy chán ghét đến tột cùng, mày cau chặt.
Nhưng Tiểu Nguyệt lại không được lanh lợi như người khác, còn có phần giống với trẻ con, cô hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt của người khác, cô chỉ biết, cô rất thích bánh kem, bánh kem rất ngon, cô muốn anh nếm thử.
"Anh ăn thử một miếng đi mà! Ba nói, ăn đồ ngọt có thể khiến người ta vui lên." Hai tay cô run cầm cập, cố cầm chắc dụa bánh kem.
Ấy vậy mà Cao Nhất Thành lại không hề thương tiếc, hất đổ dĩa bánh kem xuống đất: "Cô bị điên à? Thích thì tự mình ăn đi! Đúng là đồ thần kinh!"
Nói xong anh liền bỏ liên lầu còn Tiểu Nguyệt chết lặng nhìn dĩa bánh bị đổ, muốn cúi xuống nhặt lên nhưng dì Đào đã ngăn cô lại: "Bánh này không ăn được nữa đâu, để dì lấy cho tiểu thư cái khác."
"Nhưng mà..." Vành mắt cô hơi đỏ lên, không biết mình đã làm sai ở đâu mà lại khiến anh tức giận đến vậy: "Anh ấy... không thích ăn bánh kem sao? Bánh kem rất ngon mà."
Dì Đào thở dài: "Tiểu thư đừng như vậy nữa, Cao tổng vốn dĩ không thích tiểu thư."
Tiểu Nguyệt siết chặt hai tay, giọng nhỏ nhặt như sắp khóc: "Mấy bạn ghét Tiểu Nguyệt, anh ấy cũng ghét Tiểu Nguyệt, mọi người đều ghét Tiểu Nguyệt. Tại sao chứ?"
Dì Đào cảm thấy đau lòng: "Tiểu thư..."
Cô vội lau đi nước mắt, nhanh chóng mỉm cười sau đó đến bên chiếc bánh kem: "Tiểu Nguyệt muốn ăn bánh."
Dì Đào như thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không buồn nữa: "Được."