Hoàng cung, như mọi năm đều trang trí khắp nơi trong điện chúc mừng tân niên, Hoàng Đế cùng các vị đại thần cùng nhau nghe nhạc xem biểu diễn, thường nâng chén thưởng thức rượu ngon. Chỉ là cảm thấy thời gian gần hết, tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí đột nhiên tuyên bố, vì hoàng tỷ của mình chiêu hàm trưởng công chúa tuyển phò mã. Lời vừa nói ra, trong lòng các đại thần bắt đầu tính toán.
Mọi người trong thiên hạ đều biết, ngoại trừ hoàng đế, thì người có địa vị tôn quý tương đương chính là chiêu hàm trưởng công chúa. Nếu có thể khiến công tử để mắt đến, thế lực gia tộc nhất định sẽ được củng cố, huống chi vị trưởng công chúa này lớn lên không chỉ khuynh quốc khuynh thành, mà còn mưu trí hơn người, cho nên càng khiến nhiều kẻ thèm khát.
Theo lý việc lựa chọn phò mã phải là người có địa vị cao mới được, nhưng Mộ Dung Mẫn lại nói:
"Năm nay đúng vào thời điểm mở cuộc thi khoa cử, bản cung quyết định trong ba tháng diễn ra cuộc thi sẽ lựa chọn một người thích hợp trong số các thi sinh làm phò mã." Trưởng công chúa nói như vậy, ý tứ chính là muốn phò mã của nàng phải nằm trong số các thí sinh được đề bảng, khả năng lớn nhất chính là chọn vị trạng nguyên năm nay a.
Dù sao đây là lần đầu tiên Vương Tương Khuynh ăn tất niên ở cổ đại, chứ ở hiện đại vào những ngày này nàng thường không có tâm trạng cho lắm, vì lễ mừng năm mới lúc nào ba mẹ cũng bắt ép nàng lấy chồng. Nhớ tới việc trước đây, ba mẹ còn nói với nàng rằng nếu lễ mừng năm mới mà không dắt được ai về nhà thì cũng đừng mơ mà về nhà, sau đó thì nàng đi lên Sư Phong tự cầu duyên, rồi lại chó má mà xuyên tới nơi này, hiện tại thì ngay cả ý nghĩ về nhà ăn lễ mừng năm mới đều thành dĩ vãng!
Xuyên tới cổ đại cũng tốt, chí ít sẽ không bị ba mẹ bức hôn! Vương Tương Khuynh ngươi đúng là ngu ngốc a, ngươi cho rằng tới cổ đại sẽ không bị bức hôn sao? Phụ mẫu ở cổ đại lúc nào cũng thích bức hôn hài tử của mình a!
Năm nay lễ mừng năm mới, ngoại trừ người trong Vương phủ, cùng Tử Yên và tiểu nha hoàn Hoàn nhi của nàng. Vương lão gia đã sớm coi Tử Yên như con dâu trong nhà, lâu lâu còn ám chỉ với Vương Tương Khuynh, sau tất niên có thể cùng Tử Yên cô nương thành thân.
Ngoại trừ Vương Tương Khuynh cùng nương của nàng, thì mọi người trong phủ từ trên xuống dưới đều đem Tử Yên trở thành thiếu phu nhân mà hầu hạ. Cơm tất niên, Vương lã gia nhìn Vương Tương Khuynh lại nhìn Tử Yên, từ trong đấy lòng cười thỏa mãn:
"Con của ta ruốt cuộc muốn thành gia lập nghiệp a, nhưng trước tiên cứ thành gia trước đi rồi hẳn lập nghiệp cũng không sao."
Vương Tương Khuynh đối với việc này chỉ biểu thị "Ha hả, ta còn trẻ vị thành niên nha!! Bộ không bức hôn ta thì chết hay sao!"
Vương lão phu nhân chỉ có thể uyển chuyển gạt bỏ đi ý niệm muốn Vương Tương Khuynh thành thân trong đầu phu quân mình:
"Tuy nói thành gia lập nghiệp, nhưng khuynh nhi hiện tại vẫn chưa có công danh gì, trước tiên cứ tham gia khoa thi lấy được công danh, thành tài trước đi rồi hẳn nghĩ đến chuyện thành gia sau."
Tử Yên ở Vương gia một thời gian, từ lâu đã thấy rõ con người thật của Vương Tương Khuynh, Vương Tương Khuynh này chính là một tên công tử lười nhát, bản thân cũng nghèo rớt mồng tơi, nếu như Vương Tương Nhan là nam tử, nàng nhất định muốn gả cho người như Vương Tương Nhan vậy.
* Nà ní O.O! Cảm giác có gì đó sai sai:)))))
Đối với việc Vương lão gia muốn tìm cách để nàng cùng Vương Tương Khuynh thành thân, chỉ đành duy trì trầm mặc biểu thị cự tuyệt "Vương Tương Khuynh, Vương công tử a, ta là nữ hài tử nên không thể mở miệng cự tuyệt được a, ngươi nhanh lên tiếng cự tuyệt đi a!!"
Vương Tương Nhan nghe lão cha muốn để cho Tử Yên cùng đệ đệ của mình thành thân, trong lòng không hiểu sao lại khổ sở. Mấy ngày ở chung, tựa hồ tình cảm của nàng đối với Tử Yên rất khác biệt, nhưng cả hai đều là nữ tử, ai...
Vương Tương Khuynh nghe nương nói muốn nàng trước thi khoa cử lấy công danh, thì như gà mỗ thóc gật đầu lia lịa:
"Cha, nương, ta nghĩ trước đi thi lấy công danh, còn chuyện thành thân thì để sau này hẳn tính đi."
Vương Tương Nhan cũng tán thành:
"Khuynh nhi trước cứ thi lấy công danh đi rồi thành gia sau cũng được." Chỉ đành níu kéo chút thời gian vậy.
Vương lão gia nghe phu nhân cùng hài tử của mình nói như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý để Vương Tương Khuynh lấy công danh trước rồi về thành thân, dù gì việc thành thân cũng không thể thoát được! Chỉ là không nghĩ tới, Tử Yên cô nương sau này khi trở thành dâu nhà họ Vương, nhưng không phải là vợ của nhi tử Vương Tương Khuynh của mình a.
Vương Tương Khuynh nghĩ đến việc nữ nhân ở Phồn thành đều nổi điên cùng nhau đùa giỡn nàng, ngay cả lúc ở tú phường cũng không tha, lại đề nghị nói:
"Cha, nương, sang năm ta nghĩ đi Thịnh Đều sớm một chút. Các ngươi cũng biết, gần đây tin đồn về ta nhiều lắm, ta nghĩ sớm đi Thịnh Đều an tỉnh đọc sách chuẩn bị khoa khảo."
Vương lão gia cùng Vương phu nhân tự nhiên là đồng ý. Vương gia mặc dù không giàu nhất thiên hạ, nhưng ở vài nơi đều có không ít cửa hàng của mình. Đi Thịnh Đều ở trong khách sạn bình dân đối với Vương gia mà nói không đáng bao nhiêu. Cứ như vậy, qua tết niên, Vương Tương Khuynh mang theo Mười Ba cùng Liên Hoa đi Thịnh Đều, mà Tử Yên như trước ở lại tú phường.
Người ở Phồn thành, biết được tin Vương Tương Khuynh chạy đi Thịnh Đều lánh nạn, đều chỉ biết than thở.
"Ai, thật vất vả mới có thú vui như vậy." Cũng không có ít người tiếc hận.
"Luân gia còn chưa có đuổi theo Vương công tử đâu! Vương công tử như thế nào lại bỏ chạy đây! Đều là do nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi, suốt ngày cứ quấn lấy Vương công tử của ta!!"
"Cô nương, ngươi nói như vậy bộ không biết xấu hổ hay sao!!! Chính ngươi cũng đi tú phường quấn lấy Vương công tử a!"
Vương Tương Khuynh mang theo Mười Ba cùng Liên Hoa, thẳng tiến đến khách sạn lớn nhất ở Thịnh Đều —— Đón Khách lâu, lúc trước cùng Mộ Dung Mẫn ước định ở chỗ này. Vương Tương Khuynh còn nhớ rõ, Mộ Dung Mẫn có nói, chỉ cần nàng đến ở Đón Khách lâu, thì nàng ấy sẽ biết. Thịnh Đều là nơi phồn hoa nhất, cũng là nơi các thí sinh tụ hội về đây khỏa thi, đại đa số đều trước một tháng hoặc nửa tháng gần ngày thi mới tới.
Vương Tương Khuynh thầm cảm thán "Đa số thí sinh đều trước một tháng hoặc nửa tháng mới tới, còn mình thì lại tại tới trước tận ba tháng, không biết Mẫn Mẫn có dặn chưởng quầy việc mình tới hay không." Tuy trong lòng nghĩ sẽ không có khả năng, nhưng vẫn mơ hồ chờ mong.
Chạy một ngày đường, rốt cục cũng tới Thịnh Đều —— Đón Khách lâu. Vương Tương Khuynh vào trong điếm, hướng chưởng quầy muốn lấy ba gian phòng hảo hạng, nói tên của nàng ra, song song nhìn chằm chằm mặt chưởng quầy, phát hiện hắn nghe được tên của nàng sắc mặt cũng không đổi.
Tuy rằng trong lòng sớm đã nghĩ tới khả năng này, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút mất mát, giống như tự mình đa tình vậy, dù gì chỉ mới ở chung với nhau một ngày, Mộ Dung Mẫn sau có thể nhớ kỹ nàng được, vốn ước định với mình, cũng chỉ nói cho có mà thôi.
Chạy một ngày, nàng sớm mệt chết rồi, Vương Tương Khuynh trực tiếp mang theo Mười Ba cùng Liên Hoa vào phòng ngủ. (F*ck!! Tùy tùng mà cũng được ngủ trong phòng hảo hạng!!!)
Sau một giấc ngủ, lờ mờ tỉnh dậy cảm giác được ánh đèn rực rỡ bên ngoài, cùng màn đêm đã buông xuống, cuộc sống về đêm bắt đầu rồi. Vương Tương Khuynh đi xuống lầu, liếc mắt thì thấy được "thiếu niên" mặc trường bào màu trắng ngồi một góc —— Mộ Dung Mẫn.
Mộ Dung Mẫn quay đầu nhìn về phía Vương Tương Khuynh, nâng chén nói:
"Tương Khuynh, biệt lai vô dạng."
Vương Tương Khuynh nghe được, khéo miệng khẽ mỉn cười, điên đảo chúng sinh, trong lòng không kiềm chế được sự kinh hỉ, vô cùng thân thiết hô: "Mẫn Mẫn."