• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tương Khuynh không đế ý ánh mắt hóng chuyện của chưởng quầy, trấn định tự nhiên mà lên lầu. Không nghĩ tới Trầm Trữ này, dĩ nhiên đi theo phía sau Vương Tương Khuynh, cũng lên lầu.

Đứng ở trước cửa phòng, nhìn Trầm Trữ ở phía sau, Vương Tương Khuynh chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: "Trầm cô nương, ngươi không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Tại sao còn không về phòng mình đi, theo ta làm gì?"

"Bây giờ chúng ta chính thức trở thành bằng hữu, không bằng ở trong của ngươi nghỉ ngơi đi, còn có thể tiết kiệm tiền mà!" Trầm Trữ cười ha hả hướng Vương Tương Khuynh nói, thấy Vương Tương Khuynh lo lắng không chịu mở cửa, liền tích cực đi tới mở cửa cho Vương Tương Khuynh, thấy Vương Tương Khuynh biểu tình ngây ra, liền tự làm chủ nói.

"Không cần cảm tạ ta!" Xong đi vào trong trước.

"Này này này cô nương, ngươi cũng quá tự tiện rồi!"

Liên Hoa đi theo bên người Vương Tương Khuynh thấy Trầm Trữ thành thục như thế, nuốt nước miếng, hướng Vương Tương Khuynh nói: "Thiếu gia, cái vị cô nương này, nên giải quyết như thế nào a!"

Nghĩ đến thân phận của công chúa, trong lòng càng thay thiếu gia nhà mình lo lắng. "Vạn nhất xử lý không tốt, bị công chúa chém chết làm sao bây giờ, rồi còn bị hoàng thương chém bay đầu luôn thì làm sao đây!"

Vương Tương Khuynh lắc đầu, thở dài: "Aiz, nếu như Mẫn Mẫn mà biết, ta bị một cô nương dính lấy không tha, còn không biết ghen tới cỡ nào đây!"

Vương Tương Khuynh theo vào phòng, không nghĩ tới Trầm Trữ đã ngồi xuống bàn, tự mình rót trà uống.

"Trầm cô nương, ngươi dự định ở trong này nghỉ ngơi tới chừng nào?"

"Ta chỉ mới ngồi xuống, mà ngươi đã muốn đuổi ta đi?" Trầm Trữ hơi ngửa đầu nhìn về phía Vương Tương Khuynh.

"Ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu, sao không để ta ngồi lâu một chút?" Nói xong lại rót một ly trà. "Tới tới, đừng khách khí, ngồi xuống uống trà tâm sự tí đi."

"Ôi mẹ ơi, đây là phòng của ta mà, sao lại cảm thấy ngươi là chủ nhân chỗ này a!" Vương Tương Khuynh thấy như thế, nhưng chỉ có thể im lặng ở trong lòng thầm phỉ nhổ.

"Ngươi thân là nữ nhân, mà lại ở trong phòng của nam tử ta, không tốt lắm đâu!" Vương Tương Khuynh chỉ có thể dùng cái cớ này để đuổi Trầm Trữ đi.

Tuy biết Trầm Trữ da mặt dày, nhưng Vương Tương Khuynh thật sự không ngờ da mặt cô nương này lại dày kinh khủng như vậy: "Vương công tử a, trong phòng này đâu chỉ có hai người, không phải còn có tiểu nha hoàn của ngươi sao! Không có việc gì! Huống chi, lão nương lúc trước ở trên giang hồ..."

Nghe được Trầm Trữ tự xưng lão nương, Vương Tương Khuynh cùng Liên Hoa trăm miệng một lời mà cắt đứt lời nói của nàng, hỏi: "Lão nương?"

Vương Tương Khuynh ở trong lòng thầm nghĩ. "Xem ra mấy cô nương trong giang hồ, cả đám đều bị nhiễm tánh đàn ông a..."

"Éc, không cẩn thận bị lộ rồi." Trầm Trữ hơi đỏ mặt, nói: "Khụ khụ, cái kia, ta nói sai! Bản cô nương lúc trước ở trên giang hồ có đi du ngoạn một thời gian, mỗi một địa phương đều không ở quá lâu, rất nhiều lần đều cùng một đám đại nam tử ở chung trong một ngôi miếu đổ nát. Cho nên a, ở trong phòng ngươi, cũng không có gì đáng ngại. Huống chi, không phải còn có cái gì mà Hoa Sen của nhà ngươi sao!

"Không phải là Hoa Sen! Là Liên Hoa!" Liên Hoa thấy Trầm Trữ gọi sai tên mình, vội sửa lại. Nhưng không nghĩ tới Trầm Trữ dĩ nhiên lại nói.

"Liên Hoa không phải là Hoa Sen sao?!"

"Ngươi ngươi ngươi..." Liên Hoa nói ba từ "ngươi", nhưng cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Mà Liên Hoa đích xác chính là Hoa Sen, bản thân dĩ nhiên vô phương phản bác!" Chỉ có thể quay đầu hướng Vương Tương Khuynh nói: "Thiếu gia ~"

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa không cãi lại được, chỉ có thể nói giúp: "Hoa nhỏ nhà ta, chỉ tên là Liên Hoa, không phải một đóa Liên Hoa! Cho nên Liên Hoa là Liên Hoa, Hoa Sen là Hoa Sen."

Trầm Trữ thấy Vương Tương Khuynh nói như vậy, cười ha hả nói: "Được thôi, Liên Hoa thì Liên Hoa. Nhìn xem Liên Hoa nhà ta, dĩ nhiên đều nói không nên lời, còn dám hướng thiếu gia nhà nàng hỗ trợ nữa chứ!"

*Ta ngửi có mùi JQ ( ͡° ͜ʖ ͡°)

"Ai là ngươi của ngươi! Ta chỉ là Liên Hoa của thiếu gia nhà ta thôi! Không phải Liên Hoa của ngươi!" Liên Hoa thật không rõ.

"Vì sao Trầm Trữ thân là một đại cô nương, dĩ nhiên không biết xấu hổ đùa giỡn nàng, giống như lúc trước thiếu gia nhà mình sau khi bị thương tỉnh lại, thích đùa giỡn người khác! Như nhau da mặt đều dày!" Liên Hoa đột nhiên nghĩ, Trầm Trữ thật sự giống thiếu gia lúc trước thích đùa giỡn người khác, bất giác nhìn thiếu gia nhà mình, lại nhìn Trầm Trữ, lại quay đầu nhìn thiếu gia, cứ vậy quay qua quay lại nhìn hai người nhiều lần.

"Tiểu nha hoàn Liên Hoa, ngươi nhìn ta với thiếu gia nhà ngươi nhiều lần như vậy, để nhìn cái gì thế?" Trầm Trữ đang ngồi trước mặt Liên Hoa, tự nhiên thấy Liên Hoa thường xuyên nhìn nàng rồi lại nhìn Tương Khuynh, liền hỏi.

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cùng với thiếu gia nhà ngươi rất xứng đôi?"

"Không biết xấu hổ!" Liến Hoa mở miệng mắng.

Vương Tương Khuynh ở trong lòng cũng im lặng mắng. "Không biết xấu hổ!" rồi quay đầu nhìn Liên Hoa: "Hoa nhỏ, như Trầm cô nương đã nói, ngươi cứ nhìn ta rồi nhìn Trầm cô nương để làm gì?"

Liên Hoa cắn môi, nói ra: "Thiếu gia, người không cảm giác thấy, vị Trầm cô nương giống y chang người lúc người sau khi bị thương tỉnh dậy sao?"

"Giống ta lúc bị thương tỉnh lại sao? Ta lúc trước làm sao chứ? Bộ lúc đó ta có bệnh sao?" Vương Tương Khuynh từ lâu đã đem đoạn ký ức lúc trước thích đùa giỡn người khác quên sạch, cho nên bây giờ nghe Liên Hoa nói trong lòng không khỏi thắc mắt.

Trầm Trữ nghe được, "Phốc" một tiếng đem nước trong miệng phun ra hết: "Ngươi nói ai có bệnh hả!"

Liên Hoa thấy Vương Tương Khuynh nghĩ sai ý của nàng, liền giải thích: "Thiếu gia, không phải bệnh tình gì a! Là người lúc trước thích đùa giỡn người khác đó! Mặc kệ nam hay nữ, người đều phải đi đùa giỡn một phen!"

Lúc này đến phiên Vương Tương Khuynh phun nước trà ra: "Liên Hoa! Đang êm đang đẹp mà ngươi nhắc lại chuyện đó làm gì! Bản thiếu gia ta lúc nào thì thích đùa giỡn người khác!"

Vương Tương Khuynh kiên quyết không thừa nhận bản thân lúc trước thích đi đùa giỡn người khác.

Liên Hoa chớp chớp con mắt, nói: "Được rồi, thiếu gia không thích đùa giỡn người khác..."

Trầm Trữ nghe Liên Hoa nói Vương Tương Khuynh lúc trước thích đùa giỡn người khác, liền híp mắt quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ.

"Sao mình chưa từng nghe đến việc Vương Tương Khuynh thích đùa giỡn người khác đây! Tất cả mọi người đều nói Vương Tương Khuynh thổi sáo hay lại còn biết kể chuyện, đối với người khác cũng rất ôn hòa lễ độ, duy nhất chỉ với tiểu thư của Lâm phủ Lâm Tú Uyển là nói chuyện nhiều, cũng chẳng bao giờ đối với nữ tử hay nam tử nào đùa giỡn qua." Tỉ mỉ mà nhìn, không nhìn ra được điều gì, liền cẩn thận dò hỏi.

"Vương công tử, ngươi hiện tại bộ dạng ôn hòa lễ độ, sẽ không phải chỉ ngụy trang đi?"

Liên Hoa nghe Trầm Trữ dĩ nhiên hỏi thiếu gia nhà mình có phải hay không giả bộ ôn hòa lễ độ, thật muốn gật đầu trả lời. "Đúng vậy! Thiếu gia nhà ta đang giả bộ đó! Bởi vì muốn lên đây thi cho nên mới giả bộ thành thư sinh khiêm tốn a!"

Vương Tương Khuynh cả kinh. "Không nghĩ mới lại bị bà thím này nhìn ra được!" Khụ hai tiếng, nói: "Cái gì giả bộ! Ta từ lâu đã như vậy!"

Liên Hoa nhìn mặt thiếu gia nhà mình một chút. "Thật không nghĩ tới thiếu gia lúc nói dối có thể mặt đỏ tim không đập nha!"

Sau một hồi nháo nhào, Vương Tương Khuynh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nói: "Trầm cô nương, nhìn sắc trời, hình như không còn sớm..."

Trầm Trữ cũng đưa tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Đích thật không còn sớm, cơm chiều..."

"Khụ khụ." Vương Tương Khuynh bản ý muốn để Trầm Trữ nhanh về nhà đi đừng có mà ở lỳ chỗ này nữa, không nghĩ tới Trầm Trữ vậy mà dám nhắc đến chuyện ăn cơm, Vương Tương Khuynh chỉ có thể giả ngu nói.

"Đúng vậy, còn ăn cơm chiều. Trầm cô nương sớm về nhà một chút đi, không phải cha ngươi đang ở nhà chờ ngươi về ăn cơm chiều..."

"Không có việc gì! Ta không cần trở về nhà ăn cơm chiều! Cùng với ngươi ở chỗ này ăn là được!" Trầm Trữ nhất quyết không muốn trở về nhà, mà chỉ muốn cùng với Vương Tương Khunh ăn cơm chiều.

"Bớt người ta, cứu mạng a" Vương Tương Khuynh ở trong lòng hò hét. "Phải chi có cái xe bắt chó hốt bà thím này đi giùm cái!" Hiện tại Vương Tương Khuynh đã có Mộ Dung Mẫn, cho nên thầm nghĩ chỉ cần an thận với một mình Mộ Dung Mẫn là được rồi, bản thân vốn là nữ tử, muốn chấp nhận một phần tình cảm này cũng không phải dễ dàng, nếu trong thời điểm này mà còn bị phá, thì càng trở nên khó khăn hơn.

Có lẽ trời cao đã nghe được tiếng lòng của Vương Tương Khuynh, cũng có thể trời cao đang trêu cợt Vương Tương Khuynh không chừng, vì lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Tương Khuynh, có ở trong đó không?"

"Thôi chết, Mẫn Mẫn sao lại đột nhiên tới đây!" Vương Tương Khuynh nghe được là tiếng của Mộ Dung Mẫn, bất giác lầm bầm một câu, xong đứng dậy đi mở cửa.

"Có chuyện vui để xem rồi!" Liên Hoa thấy Mộ Dung Mẫn tới, trong lòng liền cảm thấy hả hê.

"Mười Ba a, mau tới đây mà xem kịch vui nè!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK