• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Mộ Dung Mẫn hỏi chuyện Lâm thượng thư ở Văn Đức điện chất vấn mình vì sao thích trưởng công chúa nhưng vẫn thân thiết với Lâm Tú Uyển, Vương Tương Khuynh bất giác nhăn mi lại, nhất thời không biết nên làm sao mở miệng.

Thấy bộ dạng của Vương Tương Khuynh như vậy, Mộ Dung Mẫn sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ không thở nổi, áp lực khiến nàng cảm thấy đau đớn, thanh âm mang theo một chút run rẩy mà hỏi: "Tương Khuynh, thật sự là cùng Lâm Tú Uyển xảy ra cái gì sao? Nếu không sao Lâm thượng thư lại ở trên đại điện nói ra chuyện kia?" Hỏi xong, nội tâm chỉ có thể yếu ớt mà thở dài, "Lẽ nào do ta làm sai trước sao? Ta không nên để hai người các ngươi mấy tháng này ở chung, không nên chỉ vì muốn minh bạch có phải ta thích ngươi hay không mà cố ý tách ra khỏi ngươi, không nên để Lâm Tú Uyển có cơ hội với ngươi ở chung một chỗ, cho các ngươi nảy sinh tình cảm..." có nhiều thứ không nên như vậy, nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng thở dài, dù gì chuyện cũng đã xảy ra, làm sao có thể cải biến được chứ?

Vương Tương Khuynh nhớ tới chuyện Lâm Tú Uyển chủ động hôn mình, tuy chuyện đã phát sinh hôm qua, nhưng tựa hồ đã thật lâu, có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Tư tiền tưởng hậu, đem việc hôm qua ở trong não phát lại một lần, mới mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mẫn Mẫn, ta không có thân thiết với Tú Uyển, do Tú Uyển nàng chủ động hôn ta, không nghĩ tới nha hoàn của nàng ấy khi đó xuất hiện, liền đem cảnh tượng thấy được đại khái nói lại cho Lâm thượng thư..." Dừng lại một chút rốt cục đem mọi chuyện thành thật khai hết, Vương Tương Khuynh tuy nói nhỏ, nhưng mấy người ở trong đình ai cũng nghe được rõ ràng.

"Vậy Tương Khuynh không có cự tuyệt sao?" Mộ Dung Mẫn hỏi, nghĩ đến tuy rằng đều không phải Vương Tương Khuynh chủ động thân mật với Lâm Tú Uyển, nhưng vẫn đứng yên cho Lâm Tú Uyển hôn, đúng là có phát sinh quan hệ, tựa hồ bản thân còn chưa bao giờ cùng Tương Khuynh đụng chạm, "Tương Khuynh nhất định là không có cự tuyệt đi, Tú Uyển lớn lên cũng dịu dàng động lòng người, mỹ nhân trong lòng, lại làm sao ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được chứ!"

Thư Lan, Thư Kỳ, Thư Cầm ba người đứng ở một bên, nghe được Vương Tương Khuynh nói ra những lời đó, trong lòng thầm mắng, "Tra nam*! Ăn trong bát còn nhớ thương trong nồi! Đúng là thiên tài a, còn dám nói Lâm Tú Uyển chủ động hôn ngươi! Làm gì có cô nương nào dám lớn mật chủ động hôn nam tử chứ! Ngươi đã có trưởng công chúa nhà chúng ta, dĩ nhiên còn dám câu dẫn trêu hoa ghẹo nguyệt..." Ở trong lòng cằn nhằn, mắng chửi đủ thứ. Vương Tương Khuynh nếu nghe được những lời này của nàng, phỏng chừng có thể bị tức giận đến phun ra máu, nói vậy Mộ Dung Mẫn cũng không biết mấy vị thiếp thân thị nữ nhà mình cả gan dám mắng chửi người như vậy.

*là loại nam không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung làm những gì tồi tệ.

Vương Tương Khuynh vẫn nhìn Mộ Dung Mẫn, thấy nàng nghe bản thân nói xong trên mặt cũng không não ý, cũng không có ghen tuông, trái lại nhàn nhạt tự trách cùng đau thương, trong lòng không khỏi tê rần. Vương Tương Khuynh vốn là muốn để Mộ Dung Mẫn ghen, chờ một hồi nàng ghen thì mới thật sự giải thích cho nàng nghe, vậy mà sau khi nói xong, Mộ Dung Mẫn không có nửa điểm ghen tuông, mà vẻ mặt tự trách cùng khổ sở không ngớt, liền bất chấp trước ý định muốn nhìn thấy nàng ghen, liền giải thích nói: "Liên Hoa, Mười Ba cùng nha hoàn Tú Uyển, thấy kỳ thật cũng không phải là sự thật."

Nghe Vương Tương Khuynh nói xong được một lúc, Mộ Dung Mẫn vốn đang cúi đầu âm thầm khổ sở, không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Tương Khuynh, lúc này nghe hắn nói kỳ thật cũng không phải là sự thật, liền ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Vương Tương Khuynh, thong thả hỏi một câu: "Tương Khuynh, cái gì gọi là thấy kỳ thật cũng không phải là sự thật? Lẽ nào con mắt gì đó còn có giả phải không?"

"Con mắt cùng lỗ tai đều là để gạt người! Thấy nghe được, đều có thể là giả." Vương Tương Khuynh nói xong, ngừng lại một chút, mới đem chuyện hôm qua tinh tế kể lại một lần nữa.

"Mẫn Mẫn, hôm qua ta ra phủ, vừa lúc ở trước cửa gặp được Tú Uyển, liền yêu cầu nàng vào trong phủ ngồi." Nói đến chỗ này, Vương Tương Khuynh đột nhiên nhớ tới, bản thân còn chưa đem chuyện mua một ngôi nhà mới cho nàng biết, liền giải thích: "Mẫn Mẫn chắc chưa biết đi, ta mới mua một ngôi nhà."

Thư Lan đứng ở một bên thiếu chút nữa thốt ra, "Ngôi nhà mới của ngươi cũng chính là nhà của trưởng công chúa a! Chứ ngươi nghĩ ở đâu ra mua được một ngôi nhà tiện nghi lại tốt như vậy! Ngươi tên tiểu bạch kiểm!"

Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh nói đến ngôi nhà, nghĩ đến đêm đó Liên Hoa hướng mình tự khai, không khỏi bật cười: "Tương Khuynh mua nhà chắc là để ta đi..."

"A, ân, đúng vậy..." Vương Tương Khuynh nhất thời đỏ mặt, không nghĩ tới chuyện mình mua nhà cũng bị nàng đoán được, hôm nay biết được nàng là trưởng công chúa, vậy chuyện mình mua nhà có vẻ hơi dư thừa rồi.

"Chuyện ngôi nhà trước tiên để qua một bên đi, Tương Khuynh trước tiên nói rõ ràng chuyện của ngươi cùng Lâm cô nương đi." Mộ Dung Mẫn thấy hắn đỏ mặt, nhưng cũng bị dời đi lực chú ý, mà nhắc nhở hắn tiếp tục nói rõ chuyện của Lâm Tú Uyển, "nếu như không nhắc nhở, phỏng chừng sẽ bắt đầu nói về chuyện ngôi nhà..."

"A, nga, ta, ta kể tiếp. Ta yêu cầu nàng vào Vương phủ của ta ngồi, ngay từ đầu chúng ta chỉ ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi nàng ấy đột nhiên nói muốn nghe ta thổi sáo. Lúc trước, nàng tặng ta cây tử đàn địch kia, ta đã đáp ứng nàng, sau này vô luận khi nào muốn nghe ta đều thổi cho nàng nghe, cho nên ta liền đi về phòng lấy sáo, vậy mà nàng cũng đi theo."

Vương Tương Khuynh nói đến đây, len lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Mẫn, thấy trong mắt nàng tràn ngập lửa giận, liền nói tiếp: "Ta lấy sáo, liền để nàng ngồi ở bên cạnh bàn, mà ta đứng ở bên cửa sổ thổi sáo, không nghĩ tới nàng đột nhiên tới gần. Thấy nàng ấy nhắm mắt chậm rãi hôn tới, ta, ta, ta lúc đó ngây ngẩn cả người, ta nhất thời không biết có nên đẩy nàng ra hay không, ngay lúc nàng sắp tới gần, trong khoảnh khắc đó ta liền giơ tay phải lên, ngươi xem chính là giống như vậy, ta chắn trước môi." Vừa nói Vương Tương Khuynh lấy tay làm lại động tác ngày hôm đó.

"Ngươi xem, chặn như thế này nè, cho nên nàng khi đó chỉ hôn vào tay ta..." Vương Tương Khuynh nói xong, buông tay, thật sâu mà thở dài một hơi. "Chỉ là, không nghĩ tới Liên Hoa các nàng đột nhiên xuất hiện, ta cũng không biết bọn họ thấy được gì. Hay là do bởi vì bị thị giác đánh lừa, bọn họ cũng không thấy ta giơ tay phải lên, cho nên đã nghĩ rằng ta cùng Tú Uyển thật sự hôn nhau..." Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu. "Lúc mà Tú Uyển thối lui tay ta cũng vừa lúc buông xuống, cho nên có lẽ nàng vẫn nghĩ đã chạm môi ta, ta, ta cũng không có giải thích cho nàng nghe..."

Mộ Dung Mẫn thật sự muốn xé đầu Vương Tương Khuynh ra làm hai, để xem bên trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, "Ngươi nên đẩy nàng ấy ra mới đúng a! Đừng nể mặt mũi của nàng a! Ngươi như vậy thì nàng càng nghĩ ngươi cũng thích nàng a!" trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh nói: "Tương Khuynh thật đúng là vì Lâm cô nương suy nghĩ nhiều thật!" Nói xong còn nhẹ nhàng mà hừ một tiếng.

Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhấp hé miệng, chậm rãi nói: "Mẫn Mẫn, ta sai rồi, ta biết ta hẳn nên nghe lời ngươi nói bảo trì khoảng cách với nàng, thế nhưng ta bằng hữu không nhiều, ở Thịnh Đều này, trừ ngươi ra ta chỉ nhận thức được một mình nàng ấy..." Nói xong âm thanh liền nhỏ dần.

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh lại lộ ra loại biểu tình cô tịch cô đơn, trong lòng không khỏi mơ hồ đau, nếu không phải bên cạnh đang có người, thật muốn ôm hắn vào lòng nói cho hắn nghe, "Tương Khuynh, hiện tại ngươi đã có ta." Mộ Dung Mẫn nhớ tới đêm đó ở ven hồ Thanh Nguyệt, hắn cô độc nhìn ánh trăng, nhẹ giọng ngâm chỉ mong người lâu dài thiên lý cộng thiền quyên, ánh mắt kia, tựa hồ muốn xuyên qua không gian cùng thời gian, quay đầu lại trong nháy mắt nhưng mang theo tia cô tịch, cười hỏi tên của mình.

"Tương Khuynh, người khả dĩ cùng Lâm cô nương làm bằng hữu, thế nhưng, ta... ta..." Mộ Dung Mẫn tính nói trong lòng ta hiểu được cảm giác khổ sở của ngươi nhưng cũng không biết nói như thế nào.

Vương Tương Khuynh cầm tay Mộ Dung Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn, ta hiểu ý tứ của ngươi, sau này, ngươi không chỉ là người ta yêu, mà còn là bằng hữu của ta, có ngươi bên cạnh, cuộc đời này đã đủ rồi." Nói xong mỉm cười.

"Mẫn Mẫn, ta ngày hôm nay có thể không đi Hàn Lâm Viện sao? Ta nghĩ muốn cùng ngươi quay về phủ công chúa, ta còn chưa đi qua phủ công chúa đâu..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK