Vương Tương Khuynh ngay người trong Vương phủ ba ngày, khoảng thời gian này nếu không có việc gì làm thì chính là ngồi đờ người ra tưởng niệm Mộ Dung Mẫn. Đến ngày thứ tư, Mười Ba cùng Liên Hoa thật sự chịu không nổi tình trạng của thiếu gia nhà mình nữa, liền đến bên tai Vương Tương Khuynh nói:
""Thiếu gia a, ra ngoài chơi đi, người đã ba ngày không xuất môn rồi a!!"
"Thiếu gia, người chẳng lẽ không muốn ra ngoài đùa giỡn gái đẹp sao!"
Vương Tương Khuynh nghe xong liền bật người dậy phân phó Liên Hoa đi lấy nước để cho nàng rửa mặt, thay cẩm bào màu lam, trang phục anh tuấn tiêu soái, mang theo Mười Ba cùng Liên Hoa xuất môn đi ghẹo gái.
Chỉ mới ba ngày không xuất môn, không nghĩ tới mọi người trên đường vừa nhìn thấy Vương Tương Khuynh hiển nhiên không bỏ chạy. Không chỉ vậy, mà đi ngang còn nghe được vài người nói tốt nàng:
"Không nghĩ tới Vương công tử là thiếu niên anh hùng a, ra tay nghĩa hiệp cứu Bùi gia cô nương."
"Vương công tử lớn lên không chỉ tuấn tú mà còn giỏi võ nữa."
Bọn họ mấy ngày trước vì sợ nàng nên vừa thấy đã chạy mất dép mà nay lại biến hóa quá lớn rồi, hình tượng của nàng trong lòng họ thoáng một cái liền thay đổi. Vương Tương Khuynh đành ghé đầu bên tai Liên Hoa nhỏ giọng hỏi: "Hoa nhỏ a, ta ngày hôm nay trước khi xuất môn không phải quên uống thuốc đi? Ta hình như nghe cảm giác nó sai sai, bọn họ bỗng nhiên nói tốt ta dữ vậy."
Thấy thiếu gia nhà mình hiện ra bộ dáng xấu hổ, trong lòng Liên Hoa muốn nổi lên tâm tư đùa giỡn ghê: "Thiếu gia, nghe nói Bùi cô nương đã hướng mọi người giải thích chuyện ngày đó, họ sau khi nghe được thì vỡ lẻ do người cứu Bùi cô nương nên mới đả thương Trần thiếu gia, chứ không phải do người cường bạo hắn."
"Hiện tại trong lòng bọn họ hình tượng thiếu niên bất lương của ta đã tan thành mây khói phải không? Hình tượng công tử phóng đãng của ta a! Toàn bộ đều bị hủy! Ta còn muốn đi ghẹo gái a! Bọn họ nếu không còn sợ ta, thì sự nghiệp ghẹo gái của ta coi như tan biến a! Không chịu đâu, ta còn muốn đi ghẹo gái mà."
Vương Tương Khuynh vì muốn cứu vớt hình tượng công tử ca phóng đãng của mình, quyết định phải tiếp tục đi đùa giỡn cả trai lẫn gái trên đường. Chỉ đáng tiếc là... phản ứng của họ như trong tưởng tượng của nàng không giống nhau.
"Yêu, vị cô nương này thật xinh đẹp a. Là con nhà ai đây."
"Ai nha, Vương công tử a, ta con nhà Luân gia tên là Hồ Tĩnh Mị, còn chưa lập gia đình, gọi Mị nhi là được rồi ~"
Thấy phản ứng của cô nương trước mặt, trong lòng Vương Tương Khuynh thầm oán "Đều không phải vậy a! Nếu là trước kia hẳn là phải e thẹn quay mặt đi không dám nhìn ta chứ! Thế quái nào ánh mặt lại phát sáng khi nhìn thấy ta a! Còn nữa, ngươi mau thả cánh tay ta ra!! Mau buông móng vuốt của ngươi ra! Việc ngươi chưa lập gia đình thì nói cho ta biết làm gì! Chả lẽ muốn ta thú ngươi sao!" thật sự không nghĩ tới, còn chưa chờ Vương Tương Khuynh trả lời Hồ Tĩnh Mị nói tiếp:
"Vương công tử, nếu như thấy Mị nhi đẹp, không bằng tới cửa cầu hôn Mị nhi đi, Mị nhi chính là thích gả cho một người phong lưu, phóng khoáng, anh tuấn tiêu soái như ngươi a!!"
"Cô nương, ngươi đây nháo cái gì a! Tự tôn của ngươi quăng cho chó ngậm rồi sao! Ngươi như thế nào lại không biết xấu hổ giữa ban ngày ban mặt lại yêu cầu ta thú ngươi!! Để cho người khác nghe được thế nào cũng khinh thường ngươi a!" Vương Tương Khuynh không dám nói ra, chỉ có thể yên lặng ở trong lòng thầm phỉ nhổ.
Vài người đi đường nghe thấy được, thế nhưng phản ứng của họ lại khác xa những gì nàng suy nghĩ a!
"Ngươi dựa vào cái gì mà đòi Vương công tử thú ngươi a! Muốn kết hôn với ngài ấy thì chỉ có thể là ta!"
"Ta không muốn thú nàng cũng không có nghĩ sẽ thú ngươi."
"Vương công tử, ngươi thử tỉ mỉ nhìn xem, ta so với nàng xinh đẹp hơn nhiều, lần trước ở trên đường ngươi còn nói muốn mua son cho ta a!"
"Ngươi là ai? Ta không biết ngươi đi ra đi! Ta khi nào nói muốn mua son cho ngươi."
"Vương công tử là của ta, các ngươi cút đi!"
"Ta là của ta a!"
"Ngươi chẳng phải cùng Nhai Vĩ kia ái mộ nhau sao! Thế nào lại tới đây tranh giành Vương công tử nhà ta!"
"Vương công tử nhà của ngươi?! Cô nương ngươi đâu cần phải hùng hô nói ta là của nhà ngươi, làm ta thiếu chút nữa tưởng thật!"
"Vương công tử lúc nào là của nhà ngươi!"
"Đúng vậy! Ta lúc nào là của ngươi."
...
Thừa dịp chúng cô nương còn đang đấu khẩu với nhau, Vương Tương Khuynh cũng không tiếc tục ở trong lòng phỉ nhổ, vội vã mang theo Mười Ba cùng Liên Hoa trốn. "Thật đáng sơ a, mới mấy ngày không xuất môn, mấy tiểu cô nương từ cừu biến thành sói!"
Thế nhưng mặc kệ Vương Tương Khuynh đi tới đâu, ở đấy liền có vài cô nương xáp lại gần, trước đây rõ ràng đều e sợ chỉ mong né mình ra! Xem ra hình tượng công tử ca phóng đãng đều bị tan tành rồi, đành phải đổi hướng tham gia khoa thi cử vậy, thôi thì trở thành hình tượng tiểu bạch kiểm cũng được.
Trước khi tiến hành thay đổi hình tượng, Vương Tương Khuynh còn phải hoàn thành một việc, đó chính là đi thanh lâu!
"Mười Ba, đêm nay chúng ta đi thanh lâu chơi đi, nghe nói Bách Hoa lâu có hoa khôi dung mạo xuất chúng, nghiên nước nghiên thành, hơn nữa cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, là nữ nhân tài ba khó kiếm a."
"Thiếu gia a, người không thể đi thanh lâu, phu nhân mà biết nhất định sẽ đập gãy chân của người!"
"Ai nha, ta đi thanh lâu chỉ muốn nghe ca vũ này nọ thôi, cũng không phải vào đấy tìm tiểu cô nương giải tỏa ham muốn a!"
"Thiếu gia! Không thể!"
"Ngươi nếu còn dong dài thì tự mình về phủ đi, ta đi một mình cũng được!"
Vương Tương Khuynh đem Liên Hoa đuổi về, sau đó mang theo Mười Ba hướng Bách Hoa lâu đi. Một đường này, Mười Ba không ngừng tìm đủ mọi cách ngăn cản thiếu gia nhà mình đi thanh lâu mua vui.
Trước cửa Bách Hoa lâu, một đám cô nương cầm khăn tay quơ quơ trong tay đón khách, thấy Vương Tương Khuynh khuôn mặt mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, liền bật người như ong vỡ tổ bu quanh nàng.
"Vị công tử này thật tuấn tú, chắc hẳn là lần đầu đến đi ~"
"Công tử, để Liễu nhi tiếp đãi ngươi đi."
"Công tử, ta tên Tuyết nhi, để Tuyết nhi tiếp đãi ngươi nha ~"
Còn chưa vào cửa, mấy vị cô nương đã bắt đầu nhao nháo lên, tranh nhau giành Vương Tương Khuynh. Vương Tương Khuynh tùy ý chỉ Liễu nhi:
"Liễu nhi, ngươi dẫn ta vào đi thôi ~" Liễu nhi không nghĩ tới công tử tuấn tú này lại chỉ mình, bật người ôm lấy cánh tay Vương Tương Khuynh, mang nàng vào Bách Hoa lâu. Mười Ba thấy thiếu gia nhà minh đi vào thanh lâu, gấp đến độ giậm chân, cũng đánh cắn răng đi theo vào.
Vương Tương Khuynh nhìn đại sảnh liền tìm một chỗ trống ngồi xuống, kêu hầu bàn đem thức ăn cùng bầu rượu lên, xong lại kêu Liễu nhi đứng phía sau, còn bản thân thì tự ăn (tới thanh lâu ăn cái gì? Đúng là hư cấu a!). Trong đại sảnh chỉ toàn nam nữ ôm ấp, uống rượu liếc mắt đưa tình, không kiêng nể ai cả, trên đài có vài vị cô nương ăn mặc khêu gợi, lụa mỏng cơ thể như ẩn như hiện khiến người xem khô nóng cả người.
Không nghĩ tới thanh lâu lại như vậy, ăn no xong Vương Tương Khuynh định phủi mông ly khai, ngay lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng của tú bà truyền đến:
"Các vị quan gia, hôm nay là ngày Tử Yến cô nương của Bách Hoa lâu ta đề bảng. Chỉ cần các vị ra giá nếu Tử Yến cô nương đồng ý thì đêm nay Tử Yến cô nương là của người đó!"
Tú bà nói xong, liền vào trong thỉnh Tử Yến cô nương ra. Vương Tương Khuynh xoay người lại nhìn về phía dưới đài nơi Tử Yến cô nương, thấy nàng mặc trên người quần áo hồng nhạt, y sa màu tím, phía trên váy đính kim sa nhỏ, trên mặt mang khăn che màu trắng mỏng, loáng thoáng có thể hình dung ra được diện dạo khuynh quốc khuynh thành, mà ánh mắt trong suốt, không giống như những nử tử phong trần khác, bỗng nhiên cảm thấy Tử Yến cô nương không hợp ở chốn thanh lâu này. Thoáng một cái, ánh mắt trong suốt kia biến mất, thay bằng ánh mắt quyến rũ câu hồn, thay đổi cũng lẹ ghê. Vốn muốn ly khai nhưng từ khi thấy Tử Yến cô nương Vương Tương Khuynh liền quyết định ở lại nhìn thử xem đêm nay Tử Yến cô nương sẽ tiếp đón ai đây?