"Ta nghe mấy bà cô hàng xóm sát váng nói, vị Vương Tương Khuynh kia thường hay tới tú phường của Vương gia, tin tức này có tin được không?
"Tin đi, tin đi! Mấy bà cô hàng xóm của ta là người làm công ở đó, chính miệng họ khẳng định như vậy nha."
"Nghe nói tú phường là do nhị tiểu thư của Vương gia chưởng quản không phải sao? Sao Vương công tử đột nhiên đi tới tú phường? Nghe nói trước đây Vương công tử không thích quản mấy chuyện này a."
"Dù sao Vương Tương Khuynh cũng là nhi tử duy nhất của Vương gia, nữ nhi suy cho cùng đều phải lập gia đình, tuy nhị tiểu thư có năng lực hơn hẳn Vương công tử, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhi, rồi cũng phải lập gia đình. Cho nên nói tú phường tạm thời giao cho nhị tiểu thư quản, sau này khẳng định sản nghiệp trong gia đình đều giao cho Vương công tử kế thừa."
"Ngươi nói cũng có lý, Vương công tử hiện tại đi tú phường, khẳng định là bắt đầu học quản lý gia nghiệp, để sau này kế thừa."
...
"Nghe gì chưa? Vị Tử Yên cô nương kia hiện không làm hoa khôi thanh lâu nữa, mà đi theo tới tú phường hỗ trợ đó."
"Tử Yên cô nương này, có khi sẽ trở thành thiếu phu nhân của Vương phủ nga!"
"Tử Yên cô nương này mệnh thật tốt a, dĩ nhiên có thể gặp được Vương công tử."
...
"Chẳng phải ngươi nói tiểu công tử của Vương phủ cùng Bùi Tuệ Linh cô nương kia tình đầu ý hợp hay sao? Như thế nào đột nhiên lồi ra Tử Yên một tay cắt đứt dây tình duyên của họ a."
"Ngươi đúng là ngốc a, lúc trước Bùi cô nương kia bị Trần thiếu gia chặng đường, nghe nói vì tương tư Vương công tử, cho nên Trần thiếu gia gấp đến độ đối với Bùi cô nương động thủ, sau đó chính Vương công tử cứu Bùi cô nương. Còn hướng Trần thiếu gia nói "Ta Vương Tương Khuynh đời này chỉ yêu Bùi Tuệ Linh, Bùi cô nương", mà Trần thiếu gia kia nghe xong liền buồn bã, thương tâm rời đi. Sau đó, do Bùi cô nương cùng Vương công tử không thành đôi được, vì bị Tử Yên cô nương giữ đường chen chân vào, ra tay trước một bước gạo nấu thành cơm."
"Chẳng lẽ Trần thiếu gia thật sự đoạn tụ? Sao tới giờ ta không biết. Bất quá chuyện của Tử Yên cô nương kia ta có nghe qua, có người nói Vương công tử chẳng bao giờ đi thanh lâu, hôm ấy muốn vào trong xem thử bộ dạng thanh lâu ra sau, cho nên mới đi vào Bách Hoa lâu, nhưng cũng chỉ ăn uống, nghe hát tửu chứ không hề gọi cô nương, nói đến cũng khóe, trùng hợp hôm đó lại gặp phải Tử Yên cô nương, Tử Yên cô nương vừa thấy Vương công tử liền nhất kiến chung tình, trực tiếp bắt Vương công tử vào phòng."
"Sớm biết thế ta cũng muốn chen chân vào, Vương công tử này gia thế tốt, lại có võ công, còn đẹp trai nữa chứ, nếu ta có thể gả cho hắn, nhất định là hạnh phúc tới chết mất!"
...
Vương Tương Khuynh ở tú phường học cả nửa ngày, phát hiện nàng đối với việc buôn bán quả thật không có một chút hứng thú, tuy rằng trong đầu có rất nhiều ý tưởng ở thế giới hiện đại, nhưng do nàng lười làm quá, chỉ có thể thôi. Vốn ở hiện đại mỗi ngày đi làm đều rất cực khổ rồi, xuyên đến cổ đại này được ăn ngon mặc sướng, hơn nữa được sống trong gia đình có điều kiện như thế này, không bằng cứ an ổn, vô ưu vô lo chỉ cần sống phòng túng như phú nhị đại là được rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mỗi ngày cũng phải đến tú phường, dù sao Tử Yên cô nương cũng đến đây, nàng không thể không đi theo được, vạn nhất Tử Yên bị người khác khi dễ thì sao.
Tử Yên cô nương ở phía sau hậu viện bận rộn, nên Vương Tương Khuynh đành đợi ở phía trước cửa hàng. Ngày đầu tiên, đã có rất nhiều cô nương tới. Vương Tương Khuynh thấy có nhiều khách hàng tới như vậy, không khỏi vui vẻ hỏi Vương Tương Nhan:
"Nhị tỷ, thật không nghĩ tới tú phường làm ăn tốt như vậy, khách tới mườn mượt luôn."
Vương Tương Nhan tỉ mỉ quan sát những cô nương đứng chờ ở trước cửa, rồi ở bên tai Vương Tương Khuynh thấp giọng nói:
"Tương Khuynh, ngươi nhìn kỹ xem, những người này căn bản không có ý định mua hàng a!! Nếu ta đoán không nhầm thì họ đều vì ngươi mà tới!! Ngươi xem cái cô nương kia, thỉnh thoảng còn đưa mắt liếc nhìn ngươi, còn có cô nương ở bên này, con mắt lúc nào cũng sáng quắt lên như chó chực xương nhìn chằm chằm người kìa! Ai ui, nước miếng đều sắp chảy xuống rồi! Nếu họ đều nói thỉnh thoáng vô tình nhìn ngươi, đánh chết ta cũng không tin!!"
Còn không kịp phản ứng Vương Tương Khuynh ngẩng đầu nhìn một vòng, bình tĩnh suy nghĩ thì đúng thật sự là như vậy, những vị khách hàng này ban đầu tới đây vốn không có ý định mua gì cả. Bất quá mấy tiểu cô nương này, ngay từ đầu đều khá ngượng ngùng thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình nhìn Vương Tương Khuynh, nhưng nếu có người cả gan dám tiến lại gần, thì cả đảm sẽ giống như ong vỡ tổ vậy, loạn hết cả lên mất.
Tuy rằng nghe nói chuyện tình của Tử Yên cùng Vương Tương Khuynh, thế nhưng cũng chỉ mới nghe nói, chỉ cần hai người họ một ngày còn chưa thành thân, thì các nàng đều có cơ hội a. Huống chi, cho dù có thành thân thì nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng là điều rất bình thường. Bất quá nhìn lão gia của Vương Tương Khuynh cả đời chỉ cưới một thê, nói không chừng Vương Tương Khuynh cũng chỉ chọn một người sống cùng mình cả đời. Thừa dịp này, những cô nương còn chưa xuất giá đều muốn nhân cơ hội bon chen vào.
Điều trước tiên, cần phải hỏi rõ tình huống cựu thể, rồi mới động não suy nghĩ tìm cách ra tay.
Một vị cô nương đỏ mặt đánh bạo đến trước mặt Vương Tương Khuynh hỏi:
"Vương công tử, nghe nói ngươi muốn cùng Tử Yên cô nương kia thành hôn, là thật sao?" Những nữ tử xung quanh nghe được nàng ta hỏi vấn đế như thế, đều dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
Vương Tương Khuynh thấy vẻ mặt của nàng như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời:
"Không có, ta cùng Tử Yên cô nương chỉ là bằng hữu! Các ngươi cũng đừng có tung tin đồn bậy bạ, ta còn chưa gặp được người mình thích a."
Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình trả lời như thế, liền nghĩ đến đoạn thời gian trước công tử bởi vì Triệu Mẫn công tử đi mà ở nhà ngây người ba ngày, không khỏi suy đoán "Thiếu gia, chả lẽ ngươi không thích nữ, mà đích thật ngươi thích nam đi, còn là cái vị Triệu Mẫn công tử kia đi!"
Mọi người nghe Vương Tương Khuynh nói còn chưa gặp được người mình thích, nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm yên tâm, nhưng chỉ chốc lát lại bắt đầu lo lắng, nếu Vương Tương Khuynh không thích ai, cũng sẽ không cùng Tử Yên cô nương thành thân, như vậy bản thân sẽ phải cùng rất nhiều cô nương khác tranh giành cướp người a, mấy tiểu cô nương nhiều như vậy, thế nhưng Vương Tương Khuynh chỉ có một a!!
Mọi người còn đang miên mang suy nghĩ cách đoạt "tâm" của Vương Tương Khuynh, thì một bác gái không biết từ đâu xuất hiện hỏi:
"Vương công tử, lão bà ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, mong ngươi đừng giận, ngươi có phải hay không thích Trần thiếu gia?"
Nghe được vấn đề này, tim mọi người đều bị treo ngược cả lên, chỉ sợ Vương Tương Khuynh thật sự thích nam mà không thích nữ.
Vương Tương Khuynh nghe được lời này không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng "Bác gái a, ngài đừng nói năng lung tung có được không!! Tuy rằng ta là nữ, nhưng ta nhất định không có khả năng thích Trần Phong! Huống chi thân phận hiện tại của ta là nam tử, ngươi nói như vậy, ám chỉ ta là ""gay"" hay sao!!! Đừng có mà hủy hoại danh tiếng của ta a!! Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, mấy bác gái đều thích nhiều chuyện tới vậy sao!! Nói ra như ngàn đao dâm vào tim a." Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì nói khác:
"Bác gái, ngươi nói đùa, ta không phải đoạn tụ thì sao có thể thích nam tử đây. Ta chỉ là còn chưa gặp được người mình thích thôi!"
Tin đồn càng lúc càng nhiều, lại còn có mấy vị cô nương suốt ngày theo đuôi, Vương Tương Khuynh âm thầm nói "Phải nhanh chóng đi khảo khoa cử mới được, sớm một chút tới Thịnh Đều vậy, ở chỗ đó một thời gian tránh mấy con "sói nữ" này đã, xong xuôi rồi trở về!" Nghĩ lại liền nhớ tới cái ngày ở bên cạnh Mộ Dung Mẫn. Không biết nàng có nhớ mình hay không, còn mình thì rất nhớ nàng a.